Nhưng hết lần này tới lần khác, đúng thời điểm này, Ngô Tuệ Lan lại đến. “Ơ, Hải Long à, sao lại bị đánh thành đầu heo như vậy?”
Thấy bộ dáng hả hệ của bà ta, Lý Nam Hương tức nổi tung. “Cô đến để chê cười con tôi hay gì hả!”
“Ha ha!”
Ngô Tuệ Lan thoải mái cười to: “Vừa rồi chị gọi điện thoại cho tôi, nói Hải Long nhà chị được mời đến nhà họ Quách ăn cơm, có thể ôm đùi ông cụ Quách, nhà chị muốn một bước lên trời, một năm kiếm chục tỷ, khiến tôi hâm mộ đến chảy máu mắt.”
“Thế mà không ngờ đến tôi vừa cơm nước xong xuôi, binh lính gọi điện đến cho Thiên nhà tôi, nói hiệp nghị tha thứ của Thiên nhà tôi không có hiệu quả. Chiến thần hộ quốc không tha thứ cho Quách Bân, để hộ vệ đến nhà họ Quách, bắt Quách Bẫn lại, ngay cả bố của anh ta cũng đi đem đi theo “Tôi chỉ muốn là, Hải Long hại nhà họ Quách bị bắt thêm một người, còn có thể ôm đùi nhà họ Quách nên tới xem một chút thôi, không ngờ Hải Long lại bị đánh thể thảm như thế, xem ra là không ôm đùi được rồi, còn đắc tội với người nhà họ Quách nữa chứ.”
“Hải Long, cháu giỏi thật đó!”
Nói đến đây, Ngô Tuệ Lan hớn hở giơ ngón tay cái lên. “Cô…”
Mục Hải Long bị đả kích tức hộc máu. “Cút! Cô cút cho tôi!”
Bà cụ chỉ vào cửa chính thét. “Cút thì cút. Tôi cũng không muốn ở chỗ này lâu.” Ngô Tuệ Lan đắc ý nói: “Tôi đã cho Thiên nhà tôi ba tỷ, để con bé và Tiêu Thanh đi tìm sân bãi, mở một công ty một lần nữa, đến lúc đó tôi lấy thêm ba mươi tỷ để con bé nhập hàng, để nó và Tiêu Thanh cùng cố gắng, đưa công ty ngày một lớn mạnh. Đến lúc đó mấy người đừng hâm mộ nhà tôi quá nhé, bởi vì các người không hâm mộ nổi đâu, ha ha ha…”
Trong tiếng cười điên dại, bà ta dần dần từng bước đi ra, để một đám người nhà họ Mục tức chết ở sau. “Mẹ nó!”
Mục Hải Long vô cùng tức giận. “Tiện nhân Ngô Tuệ Lan, không thể để cho bà ta phát tài. Lần này cái đuôi vểnh đến tận trời rồi, chắc chắn sẽ dám leo lên đầu bà nội đi tiểu, cái này không được, cháu phải khiến bà ta táng gia bại sản!”
Bà cụ cũng tức giận, hỏi: “Cháu định làm thế nào để nó tảng gia bại sản?”
Mục Hải Long nói: “Để cháu đi tìm mấy đứa bạn đánh bạc trong thành phố, để họ đi làm phiền Ngô Tuệ Lan, dẫn Ngô Tuệ Lan đến phố đánh bạc, để bà ta nếm chút ngon ngọt, sau đó để bà ta góp hết vào, thế là bà ta thiếu nợ đến trăm ngàn tỷ. Cháu xem lúc đó bà ta khóc thế nào!”
“Hải Long, mẹ ủng hộ con làm như vậy!”
Lý Nam Hương cùng cô nhỏ đều hi vọng Ngô Tuệ Lan tảng gia bại sản.
Bà cụ nói: “Đi đi, sau khi thành công thì bà nội thưởng cho cháu ba tỷ”
Mục Hải Long vui vẻ. “Vì phần thưởng ba tỷ này của bà nội, cháu cam đoan trong vòng ba ngày, khiến Ngô Tuệ Lan tảng gia bại sản!”
Hai ngày sau đó, Mục Thiên và Tiêu Thanh đều bận rộn tìm sân bãi cho công ty mới cùng đăng ký cho công ty.
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh còn nghĩ đến chuyện mua căn biệt thự gần mười tám tỷ ở, vì thế hai ngày nay đi tìm phòng, cuối cùng vừa ý một căn chưa mở bán cạnh biển. Nộp tiền đặt cọc là ba trăm triệu trước, chờ sau khi bắt đầu phiên giao dịch thì mua.
Trừ lần đó ra, Ngô Tuệ Lan còn bỏ ra hơn ba tỷ để mua chiếc Porsche Cayenne. “Ơ, Tuệ Lan, bà mua Cayenne rồi hả?”
Vừa đến quán mạt chược thì có một phủ bà cười hỏi. “Đúng vậy, tôi bỏ ra hơn ba tỷ để đặt cọc đó.”
Ngô Tuệ Lan ngạo nghễ nói. “Lợi hại, lợi hại đẩy Tuệ Lan, đây là phát tài rồi hả!”
Lại một người bạn khác giơ ngón cái.
Ngô Tuệ Lan được khen đến vui vẻ.
Lúc này, một chiếc Bentley dừng lại, một lão bà ăn mặc đẹp để đi xuống.
Mắt Ngô Tuệ Lan lập tức phát sáng: “Chu Mai, cô mua Bentley lúc nào vậy?”
Người gọi là Chu Mai cười nói: “Tối hôm qua một người bạn mang tôi đến phố đánh bạc đi đổ thạch, tôi bỏ ra ba triệu mua một tảng đá, cắt ra được miếng phỉ thúy chất lượng cực tốt, được một thương gia kinh doanh ngọc thạch bỏ ra chín mươi tỷ mua, tôi vui quá nên hôm nay đi mua ngay chiếc Bentley