“Con rể, tạm tha cho bọn họ đi, nể tình mẹ”
Tiêu Thanh cười cười: “Mặt mũi của mẹ đâu dễ sử dụng, Lão Hoắc, tha bọn họ một lần.
Hoắc Thiệu Đông nói xong, sau đó quát lên: “Về sau còn dám làm càn với cả nhà ngài Tiêu, tôi tuyệt đối sẽ chôn sống mấy người!
Dứt lời, ông ta đưa cả nhà Tiêu Thanh đến nhà mình làm khách, sau đó ông ta đưa gia đình anh đi ăn uống và vui chơi.
Mãi cho đến mười hai giờ, Tiêu Thanh Tiêu Thanh “Tiêu Thanh, có phải ông Hoắc sắp xếp Thẩm Hải Băng ngủ với An Phong không?”
Mục Thiên Lam mắt say lờ đờ mông lung hỏi.
Tiêu Thanh cười cười: “Đừng quan tâm đến chuyện này. Miễn là An Phong khơi dậy hứng thú làm đàn ông, và thoát ra khỏi bóng ma kia là tốt rồi.”
Mục Thiên Lam gật đầu, nũng nịu hỏi: “Vậy anh, có muốn cùng em…
Tiêu Thanh mừng rỡ!
Vợ xinh đẹp như vậy, vóc người hoàn mỹ như vậy, hơn nữa lại dịu dàng hiền thục, phong tình vạn chủng, anh có thể không muốn sao?
Anh nằm mở cũng muốn.
Dù sao anh là đàn ông, sao có thể không suy nghĩ về chuyện này?
Đặc biệt là Mục Thiên Lam ở thời khắc này, cô uống chút rượu, làm khuôn mặt hồng hồng, càng tăng thêm hương vị phụ nữ. Chỉ cần là đàn ông, thì đều muốn xảy ra chuyện tốt đẹp cùng cô, anh cũng không ngoại lệ.
“Không muốn sao, Tiêu Thanh?”
Thấy anh không nói chuyện, Mục Thiên Lam bỉu môi “Muốn”
Tiêu Thanh vội vàng gật đầu.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười.
“Em biết là anh nghĩ, thực ra em cũng muốn, bởi vì em phát hiện. Anh thật sự đối với em rất tốt, ở bên anh, em đặc biệt có cảm giác an toàn, gặp phải sóng gió lớn hơn nữa, có anh ở đây là em không sợ “Nhưng à Tiêu Thanh, Huyện Nhi đã nói, một khi một người đàn ông có được những gì anh ta muốn từ một người phụ nữ, anh ta sẽ không tốt với người phụ nữ đó nữa.”
“Em có thể hy vọng anh rất tốt với em trước sau như một, để em tận hưởng tình yêu của anh dành cho em, vì vậy em…
Tiêu Thanh biết cô muốn nói gì. Anh dịu dàng cười nói: “Anh tạm thời không muốn, tiếp tục đối xử tốt với em như trước đây, đợi chừng nào em hiểu rõ, anh sẽ tốt với em cả đời, khi đó em sẽ không cố kỵ chút nào mà cho anh, đến lúc đó anh lại muốn “Ù!”
hỏi.
Vẻ mặt Mục Thiên Lam ngọt ngào gật đầu. Cô ngượng ngập nói: “Đêm nay em cho phép anh ngủ cùng giường với em.”
“Cảm ơn vợ!”
Tiêu Thanh rất vui vẻ.
Điều này nói rõ, quan hệ của anh với vợ đang tốt lên.
Lúc này, nhà họ Mạnh.
“Quá đáng! Hoắc Thiệu Đông thật quá đáng!”
Mạnh Hạo Nhiên trở về từ bệnh viện, sau khi nói rõ tình huống, ông cụ Mạnh tức giận nổi trận lôi đình.
“Sao Hoắc Thiệu Đông dám ngược đãi cháu trai ông như vậy?”
“Ông, là chồng Mục Thiên Lam, là anh ta để Hoắc Thiệu Đông làm như vậy!”
Mạnh Hạo Nhiên phẫn nộ khó dån.
Mạnh ông cụ nói: “Nhóc con này có lai lịch thế nào?”
Ngô Bội Nghi nói: “Là một tên giao hàng, Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn với Mục Thiên Lam, thì bị Mục Thiên Lam từ chối, sau đó Mục Thiên Lam cưới anh ta, lúc đó tổng công ty đã gửi lời chúc phúc đến họ. Hẳn là vì vậy mà Hoắc Thiệu Đông mới nghe anh ta như vậy.”
Ông cụ Mạnh như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Như vậy đi, không phải anh ta khá có khả năng chiến đấu sao? Ngày mai dẫn anh ta đến sân quyền anh ngầmso tài, nghĩ biện pháp để anh ta lên lôi đài. Sau đó để vận động viên đánh chết anh ta ở trên lôi đài.”
“Ông, biện pháp này của ông thực sự thật là khéo!”
Mạnh Hạo Nhiên giơ ngón tay cái lên.
Anh ta đã biết nên sắp xếp thế nào rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Vợ chồng cậu mợ cả và vợ chồng cậu mợ hai cung kính mời cả nhà Mục Thiên Lam đến nhà họ Ngô .
“Anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, ngay từ đầu mấy người cứ cho cả nhà em mặt mũi như vậy, thì Thành Huy và Bội Nghị đâu bị phạt quỳ tối hôm qua, vị hôn phu của Bội Nghi đầu bị đánh thành như vậy?”
Ngô Tuệ Lan đắc ý nói.
Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, đợi Tiêu Thanh bị đánh chết, không có anh ta thì xem Ngô Tuệ Lan đắc ý thế nào!
Xế chiều hôm đó, Ngô Bội Dao mang Đinh Chấn Huy tới nhà họ Ngô.