Hà Khánh Bân không vui hỏi.
Tiêu Thanh phun ra ngụm khói thuốc: “Tôi nói, Kim Chí Nam mời tôi đến dự tiệc, mấy người tốt nhất đừng huyên thuyên không đứng đắn. Làm tôi buồn bực, Kim Chí Nam có thể phế bỏ mấy người.”
“Mày thì đặc biệt sao….”
Hai mắt mọi người khẽ đảo. Đều muốn mơ hồ rồi.
Tên nghèo kiết hủ lậu này sao lại có thể làm ra vẻ như vậy!
Rất nhanh sau đó, Hà Khánh Bán liền giựt lấy Đại Tiền Môn của Tiêu Thanh. Dở khóc dở cười nói: “Hút cái loại thuốc mà chó cũng không thèm hút, ở trước mặt chúng tạo dám khoe khoang sự ghê gớm giữa thanh thiên bạch nhật, mẹ nó mày không sợ bị sét đánh sao?”
Nói xong, anh ta cầm Đại Tiền Môn của Tiêu Thanh nên xuống mặt đất.
“Ha ha!”
Tất cả mọi người bật cười nghiêng ngửa.
“Hút loại thuốc cấp thấp nhất, giả vờ là đẳng cấp nhân vật lớn, tao thật sự là khâm phục tên nghèo kiết hủ lậu này!”
“Đã từng thấy qua người không biết xấu hổ. Nhưng tao chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!”
“Tao chưa bao giờ thấy nhân vật lớn nào, lại hút một điếu thuốc cấp thấp như vậy, cho dù là nhân vật lớn khiêm tốn. Ít nhất cũng là Hồng Song Hỉ căn bản, anh ta dám hút loại thuốc cấp thấp như vậy để giả trang nhân vật lớn?”
Tiêu Thanh mất hứng, nhìn Hà Khánh Bân: “Nhặt thuốc của tôi lên.”
“Nhặt cái rắm mà nhặt. Loại thuốc chó cũng không hút thì có cái gì hiếm lạ, ông đây thưởng cho mày một bao Cửu Ngũ. Sau đó cút ra ngoài cho tao, đừng có ở chỗ này làm ô nhiễm không khí!”
Nói xong, anh ta lấy Cửu Ngũ Chí Tôn từ trong túi ra ném đến trước mặt Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh cầm Cửu Ngũ Chí Tôn lên đập vào mặt anh ta. Quát lên: “Cút ra xa một chút!”
“Con mẹ nó!”
Hà Khánh Bân xắn tay áo. Lửa giận bừng bừng nói: “Nếu hôm nay tao không cho mày biết tay. Thì tao không xứng là cháu ngoại trai của người đứng đầu nhà họ Kim!”
Anh ta đang muốn ra tay, phòng tiệc đột ngột xảy ra rối loạn.
“Đến đây, đến đây, các nhân vật lớn đang tiến vào hội trường!”
Âm thanh rối loạn đột ngột vang lên này, khiến cho đám người Hà Khánh Bân, Kim Thanh Kiệt đều sững sờ. Đều quay đều nhìn lại, đúng là nhìn thấy cánh cửa lớn ở bên trái sân khấu phòng tiệc. Một nhóm nhân vật lớn ăn mặc sang trong bước tới.
Kim Chí Nam, nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ đang đi trước nhất, ông ta mặc một bộ trang phục nhà Đường màu đỏ thẫm, mặt mày rạng rỡ, cười không khép được miệng, có vẻ đặc biệt vui mừng, nở mày nở mặt.
“Kim gia thật là có mặt mũi nha, rất nhiều nhân vật lớn đến đây tổ chức mừng thọ cho ông ấy như vậy, ngay cả Thống đốc cũng đến đây!”
“Mấy người xem, chủ tịch của bất động sản Bảo Đỉnh, chủ tịch của tập đoàn Thiên Thái, chủ tịch công ty cổ phần hữu hạn đóng tàu Thuận Phát. . . . . . . Những nhân vật lớn này đều đến đây, có thể nói là thần giầu tụ họp, rất có uy tín!”
“Không ngờ tới địa vị của Kim gia ở Cổ Cảnh, đã tăng lên tới đẳng cấp này, nhiều nhân vật lớn có khối tài sản lớn hơn so với Kim gia cũng tới tâng bốc ông ấy, thật sự là ngoài dự đoán của tôi!”
Dưới sự bàn tán như thủy triều của mấy nghìn người, trong mắt mỗi người đều hiện lên sự ngưỡng mộ và kinh sợ.
Đối với một nhóm nhân vật lớn đi vào hội trường, cho dù là Hà Khánh Bán và Kim Thành Khánh ngông cuồng tự đại, cũng đều thành thật lại.
“Cậu Hà, tối này có rất nhiều khách quý quan trọng, cậu vẫn nên kiền chế một chút, tuyệt đối không thể ra tay đánh người vào lúc này, nếu không quét sạch sự hào hứng của mấy vị nhân vật lớn này, cho dù anh vớ cậu là thân thích của Kim gia, Kim gia cũng muốn xử lý hai người chúng ta” Kim Thành Khánh nhỏ giọng nhắc nhở.
Nắm tay của Hà Khánh Bẫn muốn đấm Tiêu Thanh, kìm lòng không đậu thu trở về.
“Xem ra số mày may mắn, vừa vặn lúc nhóm nhân vật lớn đi vào, nếu không chỉ với việc mày đắc tội cháu trai và cháu ngoại trai của Kim gia, hai người bọn họ tuyệt đối có thể sẽ làm cho mày nằm mà đi ra ngoài.” Chu Ngọc Đình không quên liếc mắt xem thường nhìn Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Nhặt thuốc của tôi lên, sau đó quỳ xuống dập đầu ba lần cho tôi, có lẽ tôi có thể sẽ không truy cứu việc mấy người chọc đến tôi, nếu không một lát nữa tôi sẽ để cho Kim Chí nam xử lý mấy người.”
“Này!”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều khó chịu.
Người này còn muốn giả bộ đến nghiện, dám nói mạnh miệng như vậy?
Chẳng qua cho dù những lời này có khó chịu như thế nào, bọn họ thật sự cũng không dám coi trời bằng vung, ngay lúc này, có nhiều nhân vật lớn như vậy, bọn họ cũng biết không thể làm loan.
“Quên đi, quên đi, đừng quan tâm đến tên rác rưởi này, chờ đến khi tiệc mừng thọ kết thúc rồi lại tiếp tục xử lý anh ta cũng không muộn.” Kim Thành Khánh nói.