Mục lục
CHIẾN SOÁI TIÊU THANH MẠC THIÊN LAM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11


Cô cảm thấy Tiêu Thanh ở nhà họ Mục chính là để làm trâu làm ngựa, cố gắng hết sức cũng không nhận được một lời cảm ơn nào, mặc dù cô có hận Tiêu Thanh phá hủy cuộc đời mình như thế nào đi chăng nữa thì nghĩ đến những khổ cực mà anh đã hiểu, lặng lẽ bỏ ra vì cái nhà này, cô không đành lòng ly hôn với anh, tổn thương trái tim của anh.


Nhưng mà…


Thái độ của mẹ đối với cô đã làm cho cô cảm thấy quá đau lòng, làm cô cảm thấy khổ sở thay Tiêu Thanh!


“Làm gì?”


Ngô Tuệ Lan tức giận đùng đùng nói: “Cũng bởi vì tên vô dụng chết tiệt này mà mẹ thường xuyên bị cả nhà bác cả của con cười nhạo, mới xảy ra xích mích với cả nhà bác cả con, bây giờ Hải Yến đã phát đạt, thành vợ của Hộ quốc chiến soái, nhận được nhiều sính lễ như vậy, Hải Long cầm ba mươi tỷ đi mua Lamborghini, còn cầm ba trăm sáu mươi chỉ vàng, cầm hai mươi bảy tỷ tiền mặt đi làm sính lễ cho nhà họ Chu, mẹ và ba con hâm mộ đến mức ánh mắt cũng sắp nhỏ máu luôn rồi.”


“Tính toán một chút, ai bảo con không có tương lai như Hải Yến người ta, chỉ có thể ôm bắp đùi của Hải Yến, tiện thể để cho nhà chúng ta nở mày nở mặt, ít nhất cũng là chị vợ và em trai vợ của Hộ quốc chiến soái, con và An Phong cũng có thể được con nhà giàu và thiên kim nhà giàu xem trọng, con cũng có thể nhận được một sính lễ lớn, An Phong cũng có thể hẹn hò với thiên kim nhà giàu, đều vô cùng tốt.”


“Thế mà bác cả của con mất trí, ngay cả bắp đùi cũng không để cho nhà chúng ta ôm, bà nội con cũng không để ý đến nhà chúng ta, mà Hải Long cũng coi như là còn có chút lương tâm, sai sử ba mẹ như nô bộc, đến lúc đó sẽ cho nhà chúng ta ôm chút lông chân.”


“Mẹ cũng tủi thân đến chết con có biết không? Nếu không phải vì tên vô dụng này, mẹ cũng không đến nổi ầm ï với bà nội con, cũng không đến nỗi gây gỗ với bác cả của con, quan hệ không trở nên bế tắc, bọn họ đến ngay cả bắp đùi cũng không cho chúng ta ôm, không phải sao?”


Nói đến đây, bà ta tức giận, mở miệng mắng Tiêu Thanh: “Tên vô dụng đáng chết này, ngày mai sẽ cho cậu và Thiên Lam hủy hôn, thấy cậu là tôi đã có ý nghĩ muốn giết cậu!”


Tiêu Thanh nghe xong thì xem như đã biết chuyện gì xảy ra, anh có chút khó chịu nói: “Sính lễ của Hộ quốc chiến soái là dành cho Thiên Lam, tạo bất ngờ cho Thiên Lam, Mục Hải Yến chẳng biết xấu hổ, cũng không xem mình là thứ gì, không biết xấu hổ nhận mình làm vợ của Hộ quốc chiến soái, tự tiện dùng sính lễ đưa cho Thiên Lam, vậy thì con sẽ đi lấy lại sính lễ, không chừa cho bọn họ một phần nào.”


Nói xong, Tiêu Thanh lập tức muốn đi ra ngoài.


“Anh trở lại cho tôi!”


Mục Thiên Lam quát lên: “Tôi không biết sính lễ này có phải cho Hải Yến hay không, nhưng tuyệt đối không phải là cho tôi, tôi và anh đã kết hôn được ba năm, Hộ quốc chiến soái sẽ không cưới một người phụ nữ đã có chồng, hơn nữa tôi cũng không quen biết anh binh lính nào cả, anh đừng đi quấy rối cho tôi, dám đi lấy sính lễ thì xem tôi xử lý anh như thế nào!”


Nói đến đây, cô nhìn về phía Ngô Tuệ Lan: “Trước khi Tiêu Thanh tới nhà chúng ta, mẹ và bác gái cũng gây nhau cả ngày, vì thế cả nhà chúng ta đều bị bà nội đuổi ra, mới mua căn nhà này.


Cho dù không có Tiêu Thanh thì cả nhà bác cả cũng sẽ phát đạt, cũng sẽ không giúp đỡ nhà chúng ta, mẹ trách Tiêu Thanh làm gì, mẹ muốn trách thì nên trách chính bản thân mẹ cả ngày gây gổ với bác cả, chứ không phải là trách Tiêu Thanhl”


Cô vừa thốt ra lời đó, Ngô Tuệ Lan lập tức nổi giận.


“Con đúng là một đứa con gái | ngoan của mẹ nhỉ, vì một tên vô dụng mà con lại hắt bát nước bẩn lên người mẹ, mẹ đúng là uổng công nuôi con, uổng công thương conl”


Tiếng nói vừa rơi xuống, bà ta tát lên mặt Mục Thiên Lam một cái.


Chát!


Đầu Mục Thiên Lam lệch sang một bên.


“Làm gì vậy!”


Tiêu Thanh nổi giận đùng đùng xông tới, bảo vệ ở bên cạnh Mục Thiên Lam, tức giận nói với Ngô Tuệ Lan: “Con đã nói rồi, mẹ có gì không hài lòng thì hãy trút lên đầu con, mẹ đánh Thiên Lam làm gì?”


“Cô ấy là vợ con, là người để thương yêu chứ không phải để đánh, sau này mẹ mà còn đánh cô ấy nữa thì đừng trách con… Đừng trách con đánh mẹ!”


Anh thật sự đã bị chọc tức.


Một cô gái tốt như Mục Thiên Lam, ba mẹ cô bởi vì có quan hệ với cả nhà bác cả mà không đến công ty làm, một người đánh mạt chược cả ngày, một người chơi bời lêu lổng, rỗi rảnh thì đi câu cá, em vợ đi học ở trường đến tiền xài vặt cũng đòi cô, mẹ đánh mạt chược thua cũng thua đòi tiền cô, ba không có tiền mua thuốc lá cũng phải xin cô, ngay cả tiền phòng mỗi tháng đều móc từ trong túi cô ra.


Sự ủng hộ của cất bạn là độNØ lực sáng tác của tác giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK