“Thằng chó, mẹ nó mày chết chắc rồi, anh Bảo sẽ làm thịt mày!”
Quách Kính Bằng gào lên.
Kết quả anh ta vừa dứt lời, chỉ thấy Linh Báo đi tới trước mặt Tiêu Thanh, cúi người chín mươi độ, dùng giọng nói kính trọng nhất nói ra mấy chữ: “Linh Bảo kính chào anh Tiêu!”
“Ù.”
Tiêu Thanh bình thản ừ một tiếng.
Lập tức khiến cho đám người trợn mắt há hoc mom.
Tất cả đều không ngờ, tên đàn em mà Kim Chí Nam đắc ý nhất lại cung kính với Tiêu Thanh như thế, đơn giản còn cung kính với Tiêu Thanh hơn cả Kim Chỉ Nam, bọn họ còn chưa bao giờ thấy Linh Bảo hành lễ với
Kim Chí Nam như vậy cả.
Điều này quá khủng khiếp, làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
“Tôi hiểu rồi.”
Lưu Ngọc Huyền đột nhiên tỉnh ra: “Hóa đơn ba tỷ sáu giá trên trời kia không phải nhà họ Kim thay cậu Tiêu trả mà là thay Tiêu Thanh mua, là cậu Tiêu chiếm công lao của Tiêu Thanh, tự dát vàng lên mặt mình.”
“Không sai!”
Một cô gái khác lại gật đầu nói: “Từ thái độ của Tiêu Thanh và cậu Tiêu có thể thấy được là nhà họ Kim trả tiền cho Tiêu Thanh. Vì anh Bảo vừa thấy cậu Tiêu là đá một cước, còn nhìn thấy Tiêu Thanh thì ra vẻ cung kính còn hơn cả đối với Kim Gia, điều này đủ để chứng minh tất cả!”
“Đúng vậy.”
Lại có một nữ sinh cảm khái nói: “Nếu như không phải Kim Gia nể mặt Tiêu Thanh trả tiền, cậu Tiêu nào bỏ ra nổi ba tỷ sáu chứ. Còn cướp công của Tiêu Thanh, còn nói lời cay độc với anh ấy, cậu Tiêu đúng là không phải người!”
Nghe được những lời này, Tiêu Hữu Cường chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Quá mẹ nó mất mặt
Thì ra mình giống như em họ Mục Hải Yến của Mục Thiên Lam, đều là người tự mình đa tình!
Lúc này Quách Kính Bằng không nhịn nổi nữa đi tới trước mặt Linh hỏi điều mà tất cả mọi người đều nghi ngờ trong lòng: “Anh Bảo, cái tên giao thức ăn nghèo kiết xác này, vì sao anh…”
“Câm miệng cho tao!”
Chưa đợi Quách Kính Bằng nói hết câu, Linh Bảo liền vung tay hung hăng quất trên mặt anh ta, đánh cho đầu anh ta cũng lệch đi.
“Trời ạ! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đám người trong phòng lần nữa kinh ngạc tới ngày người.
Quách Kính Bằng hoàn toàn tức giận, không kìm được mà nói: “Linh mày chỉ là một con chó của Kim Gia thôi, ngay cả Kim Gia cũng không tùy tiện đánh tao, vậy mà mày lại vì một thắng giao thức ăn này xuống tay với tao nặng như vậy à, mày không sợ ông nội tạo và Kim Gia trách tội, chém chết mày hay sao?”
Linh Bảo chỉ ra bên ngoài, quát: “Kim Gia ngay phòng V-VIP, có dám theo tao xuống một chuyển không?”
“Có gì mà không dám?”
Quách Kính Bằng có vốn liêng, năm ngoái vào sinh nhật bảy mươi lăm tuổi của ông nội anhta, Kim Chí Nam còn tới tặng quà, tương đương với việc khách sáo với ông nội anh ta, anh ta không tin Kim Chính Nam dám động vào mình.
“Được, chúng ta đi.”
Linh Bảo nói xong liền ra dấu mời Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.
“Mời anh Tiêu và cô Mục cùng tới phòng
V-VIP!”
Mục Thiên Lam rất sợ hãi, kéo cánh tay Tiêu Thanh, vốn không dám gặp người như Kim Gia.
Lỡ như Kim Gia giúp Quách Kính Bằng thì sao? “Vợ đừng sợ, lão Kim nhìn thấy hai chúng ta thì nhất định sẽ trừng trị cái tên này.”
Tiêu Thanh an ủi.
“Không dám đi là chó!”
Quách Kính Bằng quát lên, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Kim Gia sẽ giúp ai đây?”
Trong lòng mọi người đều thắc mắc, nên đi theo xuống xem náo nhiệt.
Một đám người nhanh chóng tới phòng V-VIP, Linh Bảo đẩy cửa ra.
Chỉ thấy trong phòng ca múa linh đình, Kim Chí Nam và mấy người đàn ông đang ngồi bệ vệ trên ghế sô pha tráng lệ, tay đều ôm hai em gái, còn có mấy em gái khác mặc cực kỳ ít, đứng trước màn hình lớn, điền cuồng múa theo điệu nhạc, cực kỳ hăng hái.
“Kim Gia, có khách quý tới!”
Linh Bảo hô lên một tiếng.
Kim Chí Nam nhận một ly rượu mà em gái bao cho ông ta uống, nghe Linh Bảo nói thế thì ngoảnh san, ánh mắt rơi trên người Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và một đám người theo sau kia.