“Hải Long! Mày làm cái gì vậy!”
Bác cả và chủ nhỏ hét đến khản cả Co.
Mục Hải Long giật mình, vội vàng thả tóc bà cụ ra.
“Cháu Bà cụ quay người lại, trừng mắt, không dám tin nhìn Mục Hải Long “Cháu cháu cháu…”
Nhìn thấy vết máu trên mặt bà cụ, Mục Hải Long toàn thân phát run. Sắc mặt anh ta trắng bệch, nơi không thành câu.
“Mẹ! Mẹ thế nào rồi?”
Mục An Quốc ôm bà cụ, khóc hỏi.
Bà cụ há to miệng nhưng cũng không nói được.
Sau đó hai mặt đảo một cái, ngã vào lòng Mục An Quốc.
“Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi mẹ!”
Mục An Quốc và Mục Anh Thiên dùng tay lay người bà cụ kêu khóc.
Nhưng, bà cụ vẫn không tỉnh lại.
Hai người phụ nữ Lý Nam Hương và Trương Tủ Chân sợ tới mức mặt tái xanh, đứng ngày người ở đó. Mục Hải Long cả người giống như chiếc mô tơ, không ngừng run rẩy.
“Đồ súc sinh! Mày cái tên súc sinh này!”
Mục An Quốc tức giận đứng dậy, như một con thủ phát điên, ba ba ba tát Mục Hải Long mấy cái bạt tai.
“Trong số con cháu của nhà họ Mục, bà nội mày đối xử với mày tốt nhất. Khi mày còn nhỏ, bà có gì ngon, đồ chơi tốt đều cho mày.”
“Khi mày lớn, mày muốn có tiền, chỉ cần mày nói với bà, bà đều sẽ đưa cho mày, trong khi Thiên Lam và An Phong xin bà tiền, bà ấy một đồng cũng không cho.”
“Cho dù bà nội biết năng lực của mày không bằng Thiên Lam, vận để mày làm tổng giám đốc. Để Mục Thiên Lam làm phó tổng giám đốc, mục đích là để cho mày kiểm soát quyền hành của công ty, đợi đến lúc bà già rồi, hoặc không còn nữa, sản nghiệp Mục gia có thể nằm trong tay mày, chứ không phải trong tay Thiên Lam.”
“Có thể nói vì mày, bà nội đã dốc hết tâm huyết, không biết cảm ơn cũng thôi đi, vậy mà mày còn hại chết bà nội. Mày có còn là con người không, tao hỏi mày?”
Mục An Quốc hận không thể bóp chết thắng con trai bất hiếu này.
“Nếu không phải do bà nội ép con. Con sẽ làm như vậy sao?”
Mục Hải Long mắt đỏ ngầu gầm lên: “Con cũng muốn giúp Mục gia ngày càng lớn mạnh, chẳng qua là con xảy ra chút sự cổ, bà nội liền muốn giao công ty cho Mục Thiên Lam, con không cam tâm!”
“Con làm như vậy cũng là vì tốt cho mọi người. Nếu không giết chết bà nội, bà sẽ giao công ty cho Thiên Lam. Dựa vào sự căm ghét của Ngô Tuệ Lan đổi với chúng ta từ trước đến nay, bà ta có thể để Thiên Lam chia lợi nhuận cho chúng ta không?”
“Kiếm tiền cũng nói mắc nợ, lợi nhuận một đồng không có. Chúng ta sống kiểu gì? Làm thế nào trả hết nợ thể chấp căn nhà này? Con sau này vẫn còn muốn lấy vợ nữa không?”
“Mà đánh chết bà nội, công ty tự nhiên sẽ thuộc về gia đình chúng ta. Tiếp theo, con sẽ nỗ lực hết mình để xây dựng lại công ty và lấp đầy lỗ hổng Tiên của công ty hai nhà chúng ta chia. Mỗi gia đình sẽ chia nhau mỗi năm mấy chục tỷ không tốt sao?”
“Mày…”
Mục An Quốc sắp tức chết rồi, không kim được giận dữ gầm lên: “Đây là mẹ tao, mẹ sinh ra và nuôi tạo khôn lớn, không có bà ấy thì không có tạo. không có tạo thì làm gì có mày?”
“Mày không biết Mục gia ta trước kia đã từng khổ sở như thế nào. Ông nội mày ở bên ngoài làm thuê, bà nội vừa phải trông mấy đứa con trai con gái, vừa phải xuống lòng đất làm việc. Vì để các con có cơm ăn áo mặc, mỗi ngày bà đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thêu thùa, gánh phân, cho lợn ăn cho chủ nhà. “
“Mày không hiểu bà nội đã nuôi lớn chúng tạo như thế nào, mày đánh chết bà mày không đau lòng nhưng ông đây đau lòng, ông hận không thể đánh chết mày đồ súc sinh!”
Nói xong, ông ta lại đấm đá Mục Hải Long.
“Được rồi, anh cả, trước tiên đưa mẹ đi bệnh viện xem có cứu được không, lại mang xuống, mẹ thật sự mất rồi Mục Anh Thiên hét lên.
Mạc An Quốc nhanh chóng nói phải, ngừng đánh Mục Hải Long, cùng với Mục Anh Thiên đỡ bà cụ dậy.
“Không được đưa đến bệnh viện!”
Mục Hải Long chặn đường hét lên: “Nếu như bà nội chưa chết mà đưa đến bệnh viện cứu sống lại, rồi đưa con ra tòa thì đời này của con sẽ bị hủy hoại!”