Mục Thiên Lam nhắm mắt lại kiềm chế cơn giận trong lòng, cô có cảm giác muốn nhảy vào cãi nhau với Ngô Tuệ Lan.
Mục An Phong nói: “Mẹ, con cảm thấy người như anh rể đã quá tốt rồi.”
“Con thì biết cái gì!”
Ngô Tuệ Lan trừng mắt nhìn con trai nói: “Chấn Huy có mặt mũi rất lớn ở Danh Châu. Tối hôm qua con cũng đã gặp được cậu ấy rồi. Chấn Huy còn mạnh hơn nhà họ Hoắc, nếu cậu ấy lại ôm đùi được Hộ quốc chiến soái thì khi chị gái con gả cho cậu ấy, còn có người nào dám động đến nhà chúng ra nữa?”
Cả người Mục Thiên Lam như muốn điên lên: “Kể cả là Hộ quốc chiến soái thì con cũng không muốn gả nói đến chuyện Đinh Chấn Huy có thể ôm được đùi hộ quốc chiến soái hay không. Con sẽ không gả cho anh ta đâu, con sẽ nghe theo trái tim mình mách bảo. Tiêu Thanh đối xử với con rất tốt, anh ấy nghe lời con nói, anh ấy cho con cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh ấy. Nếu không phải là Tiêu Thanh thì con sẽ không cưới bất kỳ người đàn ông nào.
Ngô Tuệ Lan tức giận trả lời: “Một người đàn ông tốt thì có ích gì? Bố của con có thể đối xử rất tốt với mẹ, nhưng Thiên Lam, con nghe mẹ nói, ông ấy lại không thể cho mẹ sự giàu có, không cho mẹ được cuộc sống mẹ mong muốn. Cả cuộc đời này mẹ thấy rất chán nản, nếu con không nghe mẹ nói mà lấy một người chồng không có năng lực giúp con thì về sau cả đời con sẽ cảm thấy chán nản hối hận!”
“Mẹ là người từng trải nên biết rõ. Người đàn ông tốt thật sự rất vô dụng, người đàn ông có năng lực làm việc lớn mới tốt, con có hiểu lời mẹ nói không?”
Mục An Minh nghe thấy vợ nói như thế thì cúi đầu
Mục Thiên Lam đang định mở miệng ra tranh cãi với mẹ thì Tiêu Thanh giữ tay cô lại, anh nhìn về phía Ngô Tuệ Lan và cười nói: “Mẹ, con hiểu được sự quan tâm của mẹ dành cho Thiên Lam, nhưng Đinh Chấn Huy không tốt như mẹ nghĩ đâu. Con dám khẳng định với mẹ, tối nay anh ta không ôm được đùi hộ quốc chiến soái đầu, khéo có khi anh ta còn bị coi thường nữa. Nếu mẹ không tin lời con nói thì mẹ chờ đến tối mà xem, đến lúc đó mẹ sẽ thấy Đinh Chấn Huy cực kỳ ngứa mắt”
“Hu.”
Ngô Tuệ Lan hừ lạnh nói: “Cậu cứ nói giống như bản thần cậu là hộ quốc chiến soái không bằng, nếu cậu đã nói vậy thì đợi đến tối mà xem. Tôi không tin Đinh Chấn Huy thuộc loại người có học thức và sự hiểu biết rộng, lại còn thuộc tuýp người đàn ông nói biết cách ăn nói sẽ không ôm đùi hộ quốc chiến soái được!”
Tiêu Thanh cười mà không nói một lời.
Anh là Hộ quốc chiến soái, đùi này của anh không cho Đinh Chấn Huy ôm, Đinh Chấn Huy đó còn muốn ôm được cái gì chắc? “Hy vọng là như Tiêu Thanh đã nói, Đinh Chấn Huy không thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái”
Mục Thiên Lam thở dài nói.
Nếu Đinh Chấn Huy ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, mẹ cô sẽ ép cô đến chết mất.
“Con…”
Ngô Tuệ Lan đang định mắng cô, thì mợ cả và mợ hai lại tươi cười đi tới.
“Tuệ Lan, có chuyện gì mà bà tức giận như vậy?”
Mợ hai cười hỏi.
Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Thiên Lam, cái con bé này, tôi đã nói rằng nếu Đinh Chấn Huy ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái thì sẽ cho nó tái hôn với Đinh Chấn Huy, ấy vậy mà nó lại nguyền rủa Đinh Chấn Huy không thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, nhất quyết không ly hôn với Tiêu Thanh “Các mợ nói xem, đầu óc con gái tôi có phải kém phát triển không? Lớn lên xinh đẹp, được nhiều người yêu thích như vậy, nhưng nó cứ nhất quyết phải kết hôn cùng với Tiêu Thanh, một người không có tiền tài, quyền lực hay địa vị. Đổi lại là các mợ, các mợ có tức không cơ chứ?”
“Tức chứ, đương nhiên là bực bội rồi.”
Mợ cả và mợ hai cười nói.
Sau đó, mợ hai kéo Ngô Tuệ Lan lại và nói: “Hôm nay Bội Nghi kết hôn. Mặc dù những rắc rối trước đó có chút khó chịu, nhưng tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi. Chúng ta là người một nhà thì không nói hai lời, mọi người đến cũng đã đến đây rồi, vì vậy hãy tham dự đám cưới đi. Thiếu đi Tuệ Lan thì chả còn gì là náo nhiệt nữa.”
Được hai người thuyết phục, Ngô Tuệ Lan cũng khó có thể từ chối, bà ta không tính toán đến những hiềm khích trước đó nữa mà đưa cả gia đình đến nhà họ Ngô.