Ngay lập tức Mục Thiên Lam dùng nửa con mắt của mình trợn mắt nhìn qua anh.
“Anh muốn dẫn An Phong đi tìm một em gái hả?”
Tiêu Thanh cười nói: “Ngoại trừ phương pháp này có hiệu quả tốt nhất, còn thì không có phương pháp nào khác tốt hơn.”
“Không được.” Mục Thiên Lam nói: “Anh không thể dạy cậu ấy làm việc xấu được, nhưng anh có thể đưa cậu ấy đến những nơi có nhiều phụ nữ đẹp. Hãy để cậu ấy nhìn thấy những dáng người xinh đẹp đó. Như vậy thì cậu ấy sẽ không tiếp tục suy sụp tinh thần nữa”
Nói xong, cô kéo Tiêu Thanh dậy.
“Chúng ta đưa An Phong ngâm suối nước nóng để thư giãn đi. Để cậu ấy nhìn thấy nhiều người con gái đẹp hơn, cắt đứt cái ý định muốn đi tu của cậu ấy đi.”
Một giờ sau, Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Mục An Phong bước vào một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp.
Mục Thiên Lam đợi ở khu vực nghỉ ngơi, Tiêu Thanh và Mục An Phong đi đến suối nước nóng ngâm mình, và sau đó họ cũng đến khu vực nghỉ ngơi.
“An Phong mau xem đi, có rất nhiều người đẹp ở đây.” Tiêu Thanh nhìn quanh khu vực nghỉ ngơi và nói.
Mục An Phong nhìn lướt qua, và cậu ta quả thực thấy rất nhiều phụ nữ đẹp với vóc dáng chuẩn, họ quấn khăn tắm, tốp năm tốp ba đang uống cà phê hoặc nước ép trong khu vực nghỉ ngơi.
“Liên quan gì đến em chứ.”
Mục An Phong vừa nghĩ đến là đã ủ rũ: “Bây giờ em sợ nhất chính là nhìn thấy những người đẹp như thế này đấy.”
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nhìn nhau, Tiêu Thanh cười nói: “Anh rể sẽ giới thiệu một người cho em, để người ta làm bạn gái em, em thấy thế nào?”
“Đừng, dù gì thì anh cũng đừng có làm thế nhé!”
Mục An Phong kinh hãi: “Em không muốn có bạn gái, em muốn tránh xa những cái mầm tai họa này. Bọn họ sẽ lừa người đấy, em không muốn bị lừa, chị, anh rể, mọi người mau đưa em rời khỏi chỗ này đi. Nghìn vạn lần đừng có giới thiệu em với các cô gái này, em sợ đấy.
“
Trông cậu ta như sắp khóc đến nơi rồi.
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh vội vàng an ủi, cả hai đều lo lắng cho tình trạng của cậu ta.
Nhưng lại cứ vào lúc này, một tiếng cười chế nhạo vang lên.
“Ôi, tại sao tên tội phạm hiếp dâm này còn chưa trở về Cổ Cảnh nữa vậy, cậu ta chạy đến chỗ này, là đang khóa mục tiêu nào ở đây à, lại định làm hại một người đẹp nào đó ở đây hả?”
Ngay khi những lời này được phun ra, Mục Thiên Lam và những người khác đã nhìn qua đó, có hơn hai mươi nam nữ thanh niên đi tới.
Đám người này không phải là ai khác, mà là anh họ, chị họ, em họ và bạn bè của chúng.
Người nói ra những lời vừa rồi chính là Ngô Thành Huy.
Mà những gì anh ta mới nói ngay lập tức đã gây ra một cuộc náo loạn đối với những người phụ nữ ở khu vực nghỉ ngơi.
“Ai là tội phạm hiếp dâm thế?”
“Tội phạm hiếp dâm làm sao lại ở đây chứ hả!”
“Anh nhanh nói cho chúng tôi biết ai là tên tội phạm hiếp dâm, chúng tôi đánh chết anh ta!”
Nghe thấy những âm thanh náo loạn này, Mục An Phong vô cùng sợ hãi không biết phải làm sao, cậu ta vùi đầu vào vòng tay của anh rể và bắt đầu khóc.
Mục Thiên Lam nổi trận lôi đình.
“Anh họ, anh thật là quá đáng, bọn tôi đắc tội với anh chỗ nào chứ, sao anh cứ gây chuyện với tụi tôi mãi không buông thế? Anh không cảm thấy bản thân mình quá đáng hay sao?”
“Cậu Ngô, đây hình như là Mục Thiên Lam, mỹ nhân số một phương Đông, em họ của anh hả?”
Một thanh niên ngạc nhiên nói.
Ngô Thành Huy gật đầu: “Thật đáng tiếc cho một cây cải trắng, nhưng lại bị một tên giao hàng đào mất rồi, hơn nữa còn có một người em là tội phạm hiếp dâm nữa. Dù cô ta có xinh đẹp đến đâu, e rằng cũng sẽ bị thân bại danh liệt mà thôi!
“
Mọi người trong nhà họ Ngô đều cười ha ha.
Người thanh niên trẻ tuổi đó đưa tay về phía Mục Thiên Lam và cười khà khà nói: “Người đẹp, tôi tên là Tử Lượng, chủ sở hữu bất động sản Danh Châu Thế Thông là ba tôi, đẹp giống như em đây, thật đáng tiếc khi phải lấy một anh chàng giao hàng nhỉ. Em làm bạn gái của tôi đi, ngày nào tôi cũng mua cho em những chiếc túi hiệu nổi tiếng thì em thấy thế nào?”
Trong phút chốc, khuôn mặt của Tiêu Thanh trở nên lạnh lùng.
“Cút đi càng xa càng tốt.”
“Hi!”
Tử Lượng khó chịu nói: “Mày cái loại giao hàng này, mày dám nói chuyện với tao như thế hả, ai cho mày can đảm thế vậy, mày tin hay không tao đấm mày bây giờ đấy?”
“Có khả năng thì tới luôn đi.”
Tiêu Thanh cứng cỏi nói.
“Tới thì tới!”
Tử Lượng xắn tay áo lên, đang định đánh Tiêu Thanh, thì bị Ngô Bội Dao đã nhanh chóng tóm lấy anh ta.
“Cậu Tử, tốt hơn hết là anh đừng động vào anh ta, anh rể Mạnh Hạo Nhiên của tôi bị anh ta đánh rồi đó.”
“Cái gì!”
Tử Lượng sửng sốt hỏi: “Anh ta đánh cậu Mạnh rồi hả?”
Ngô Bội Dao gật đầu: “Anh ta hay chuyển gạch trên công trường, nên anh ta rất khỏe đấy. Tôi đến Cổ Cảnh chơi vài ngày trước và nhìn thấy anh ta đã đánh con trai của người giàu nhất Cổ Cảnh và một đám con nhà giàu nữa, có thể nói là rất có năng lực đánh nhau đấy!”