“Không phải.”
Tiêu Thanh lắc đầu một cái.
Mục Hải Long lập tức chen mồm vào: “Cậu sớm không cho sính lễ muộn không cho sính lễ, lại cho sính lễ đúng vào lúc mũ phượng biến mất, hơn nữa còn đưa mười lăm tỷ sáu trăm triệu tiền sính lễ, nhất định là mũ phượng bị cậu trộm đi bán, cho nên mới cầm ra số tiền này!”
“Không tệ!”
Lý Nam Hương cũng vu khống Tiêu Thanh: “Cậu nghèo đến mức nào trong lòng mình không biết sao? Nếu như đất đáng tiền như vậy thì sao cậu còn đi giao hàng bên ngoài?”
“Cho nên tôi dám khẳng định trăm phần trăm, tiền này không phải cậu bán đất mà có được, nhất định là cậu trộm mũ phượng bán đi mới có. Cậu đúng là con rể tốt của ba mẹ vợ cậu, lần này đã làm ba mẹ cậu tức chết rồi!”
“Ha ha!”
Mục Hải Yến cười sang sảng, nói: “Mục Thiên Lam, không phải cô nói tay của chồng cô rất sạch sẽ hay sao, lần này còn dám nói tay anh ta sạch sẽ không? Anh ta là thấy tiền lẻ không muốn trộm nhưng thấy đồ giá trị nhiều tiền, tay của anh ta sẽ trở nên bẩn thỉu, bây giờ có phải là cô vô cùng thất vọng về anh ta, muốn giết anh ta hay không?”
Mục Thiên Lam cắn môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mặc dù nói như thế nào đi chăng nữa thì cô không muốn tin tưởng Tiêu Thanh trộm mũ phượng, nhưng mũ phượng thật sự đã biến mất, mà Tiêu Thanh lại đưa ra một số tiền mặt lớn như vậy, cô không tin Tiêu Thanh trộm mũ phượng cũng khó.
“Ba mẹ, vợ, thật sự không phải là anh trộm mũ phượng, nếu không báo cảnh sát, để cho cảnh sát tới điều tra đi.”
Tiêu Thanh nói.
Mục Hải Long có tật giật mình, lúc này lại chen mồm vào: “Tra cái con khỉ. Mười lăm tỷ sáu trăm triệu này là tiền cậu bán mũ phượng, còn cần điều tra sao?”
“Đúng vậy !”
Lý Nam Hương nói: “Tuệ Lan, còn cần phải báo cảnh sát điều tra làm gì, mũ phượng rõ ràng chính là bị cậu ta trộm đi bán đó mà.”
Ngay cả bà cụ cũng đứng dậy, khuyên nhủ: “Tuệ Lan, thẳng hai, mẹ thấy cũng không cần làm phiền đến cảnh sát làm gì. Dẫu sao chuyện nhà có kẻ gian cũng không phải chuyện hay ho gì, nếu là cảnh sát tham gia, cả tiểu khu ai cũng biết con rể nhà con là kẻ gian, sau này hai đứa làm sao còn đi ra ngoài gặp người?”
“Cho nên phải mẹ thấy, lấy số tiền đó đi, sau đó đuổi cậu ta. Ngày mai bảo Thiên Lam ly hôn với cậu ta, chuyện này giải quyết vậy đi, đừng làm lớn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của chúng ta.”
“Mẹ nói đúng.”
Mục An Quốc cũng khuyên: “Vừa nãy có rất nhiều tổng giám đốc ký kết quan hệ hợp tác với Thiên Lam. Nếu như làm cho dư luận xôn xao, bị những tổng giám đốc kia biết được, bọn họ sẽ hủy hợp tác với Feida, vậy chẳng phải sẽ chịu tổn thất lớn hay sao?”
Chính vì cái gọi là lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, bọn họ đều sợ cảnh sát tham gia điều tra được chuyện này là do Mục Hải Long, dẫu sao bây giờ thủ đoạn cảnh sát tra án cao minh vô cùng. Cho dù Mục Hải Long làm có kín kẽ đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng có thể điều tra ra được anh ta. Cho nên mới phải khuyên vợ chồng Mục An Minh đừng báo cảnh sát.
“Không, phải báo cảnh sát!”
Tiêu Thanh kiên quyết nói: “Tôi không có trộm mũ phượng, nên sẽ không chịu tội này, phải để cho cảnh sát điều tra rõ ràng mới được, rốt cuộc là ai trộm mũ phượng!”
Dứt lời, Tiêu Thanh lấy điện thoại di động ra, muốn bẩm số điện thoại của cảnh sát.
Mục Hải Long nóng nảy, đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Thanh, cả giận nói: “Nói đừng làm lớn chuyện mà cậu còn muốn làm nữa cơ à. Cậu sợ thiên hạ không loạn có phải hay không?”
Tiêu Thanh nhìn về phía Mục Hải Long, gần từng chữ: “Anh sợ tôi báo cảnh sát như vậy, chẳng lẽ mũ phượng này là anh trộm, sau đó đổ tội lên đầu tôi?”
Mục Hải Long nghe vậy, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thẹn quá thành giận nói: “Thuốc có thể uống lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói bậy bạ, đây là nhà ba mẹ vợ của cậu, không phải nhà tôi, tôi không vào được làm sao trộm?”
“Nhưng cậu thì khác, có thể ra vào đường đường chính chính, cậu bỏ mũ phượng vào trong túi đựng rác, sau đó quang minh chính đại mang đi ra ngoài bỏ rác, len lén cầm mũ phượng đi bán, cho dù cảnh sát có điều tra, cậu không thừa nhận là do cậu làm thì cảnh sát có thể làm gì được cậu chứ?”
“Cho nên cậu đừng có ăn nói lung tung đổ tội lên đầu tôi, trộm thì cứ thừa nhận đi, cùng lắm thì trả tiền lại, chết cũng không thừa nhận, lớn chuyện thì có ích lợi gì với cậu chứ?”