“Mày nói gì?”
Quách Kính Bằng híp mắt, không thể tin nổi nhìn Tiêu Thanh.
“Tôi nói để cho vợ tôi và bọn họ đi, nếu không tôi mà tức lên thì anh chịu không nổi lửa giận của tôi đây.”
Tiêu Thanh lặp lại lần nữa.
Đám người Lưu Ngọc Hân sợ đến ngày người!
Cái tên đưa thức ăn nghèo kiết xác này sao mà dũng cảm thế? “Nếu Thanh Dương mà nói như vậy thì tốt, tiếc chỉ là một tên giao thức ăn, có dũng cảm cũng không cứu được chúng ta.”
Lưu Ngọc Huyện âm thầm nói trong lòng.
Còn Mục Thiên Lam thì bị vẻ mặt này của
Tiêu Thanh làm cho khiếp sợ.
“Đây còn là người chồng vô tích sự của mình trong miệng mọi người sao?”
Cô đúng là không thể tin nổi. Tiêu Thanh lại có thể dũng cảm thế này.
“Ha ha!”
Đám người Quách Kính Bằng không nhịn được cười to.
“Tiêu Thanh ơi Tiêu Thanh, một kẻ dưới cùng của xã hội như anh, vốn không biết cậu Quách là nhân vật thế nào đâu.”
Trương Tuấn Kiệt mỉa mai nói: “Nói cho anh biết này, tài sản trong nhà cậu Quách lên tới ba nghìn tỷ, là một trong bốn gia tộc lớn ở Cổ Cảnh. Cho dù nhà họ Kim gặp ông nội của cậu Quách cũng phải khách sáo kêu một tiếng ông cụ Quách, hơn tám triệu người ở Cổ Cảnh này không có mấy ai làm cậu Quách sợ đâu, anh thì là cái thá gì chứ, dám nói chuyện với cậu Quách như thế, không biết chữ “chết viết thế nào à?”
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Tôi chẳng cần biết anh ta là ai, cũng mặc kệ nhà anh ta có bao nhiêu tiền, dám bắt nạt vợ tôi ngay trước mặt tôi, tôi sẽ lột da anh ta. Cho dù ông trời có tới cũng vô dụng, không tin anh bảo anh ta thử xem tôi có dám trừng trị anh ta không.”
“Kiểu giả bộ này, tôi cho max điểm!”
Lâm Thanh Dương giơ ngón cái lên.
Tiêu Hữu Cường cười nhạo: “Giả bộ thoải mái được một lúc, cả nhà phải chết theo, chúng ta cứ chờ anh ta bị đẩy vào chỗ chết là được.”
Lâm Thanh Dương gật đầu, hai người chăm chú nhìn xem.
“Mẹ kiếp!”
Quách Kính Bằng nổi giận: “Trong hôn lễ chiến thần bảo vệ tổ quốc tổ chức, kết hôn với Mục Thiên Lam, được Tổng giám đốc Tư chúc phúc vài câu thì nghĩ rằng mình là nhân vật gì có thể sánh vai với chiến thần bảo vệ tổ quốc rồi à, mà dám nói vậy với ông đây?”
Nói đến đây, anh ta lại quát lên.
“Vệ sĩ đầu, lên cho tao, tách hai chân anh ta ra, sau đó tạo muốn lột sạch vợ của nó ngay trước mặt nó, cho nó biết lửa giận của ông đây nó càng không chịu nổi.”
“Vâng, cậu Quách.”
Hai tên vệ sĩ lập tức phóng tới chỗ Tiêu Mục Thiên Lam bị dọa sợ, đẩy Tiêu
Thanh.
Thanh một cái, hấp tấp nói: “Chạy, chạy mau!”
Tiêu Thanh không nhúc nhích, nói với cô một câu: “Vợ đừng sợ, nhìn anh đánh chó này.”
Dứt lời, anh liền tiến lên một bước, tóm lấy nằm đấm mà vệ sĩ vung tới, hất lên, tên vệ sĩ kia bay lên không, đánh về phía tên vệ sĩ còn lại, hai tên này lập tức ngã xuống đất, chỉ cảm thấy xương cốt như tan ra từng mảnh.
“Cái này sao có thể?”
Tất cả mọi người đều nhảy lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, khó hiểu.
Cái tên giao thức ăn này lại có thân thủ mạnh thế à? Mục Thiên Lam càng thêm kinh ngạc chế miệng lại, đơn giản không thể tin nổi chồng mình lại lợi hại thế.
Râm!
Râm!
Đánh ngã hai tên vệ sĩ, Tiêu Thanh liền chấp tay sau lưng, đi về phía Quách Bản đang ngồi trên ghế sô pha.
“Mày muốn làm gì?”
Quách Kính Bằng luống cuống: “Tao cảnh cáo mày, tao là cậu chủ nhà họ Quách, một trong bốn gia tộc lớn ở Cổ Cảnh đấy, nếu mày dám dụng vào một cọng tóc của tao thôi, mày sẽ chết rất thảm!”
Tiêu Thanh cười mỉa mai: “Quên tao nói rồi à, chẳng cần biết mày là ai, dám bắt nạt vợ tao thì tao đánh. Dám lột đồ vợ tao à, thế để tao lột da mày trước đã.”
Dứt lời, Tiêu Thanh đi tới trước mặt
Quách Kính Bằng, một phát tóm được tóc anh ta, đập đầu anh ta xuống bàn trà bằng đá cẩm thạch.
“Đừng!”
Tất cả nam nữ ngồi cạnh Quách Kính Bằng đều cả kinh hô lên.
Âm!
Tiếng la của bọn họ vừa cất lên, đầu của Quách Kính Bằng liền bị nên xuống bàn trà, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe. Quách Kính Bằng kêu thảm, muốn tránh thoát khỏi cái nằm tóc của Tiêu Thanh, nhưng lúc này đầu của anh tân đang bị ấn trên bàn trà, vung hai tay thế nào cũng không tránh thoát được, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, cứ như có một ngọn núi lớn đè lên đầu anh ta vậy.