Mọi người gật đầu, đều cảm thấy rất có lý. Tiêu Thanh tức giận nói: “Vậy anh đừng đi vào, tay chân anh không sạch sẽ, hay trộm đồ, miễn cho anh khỏi trộm bức tranh vàng trên tường.”
Mục Hải Long tức muốn hộc máu.
“Tôi lại có thể thiếu chút tiền năm đến mười tỷ đó của nhà các người sao?”
Tiêu Thanh cười cười, nói: “Bà xã, bố, An Phong, nhanh vào xem căn nhà của chúng ta đi.”
Nói xong, anh bước vào. Mục Thiên Lam, Mục An Minh, Mục An Phong bước theo sau đó, người thân và bạn bè của nhà họ Mục cũng đều bước vào căn nhà.
Sảnh bên trái và bên phải đều có phòng, một bên là phòng ăn, một bên là phòng khách.
Đi tới qua khu vực sảnh, mọi người lại kinh ngạc.
Căn phòng khách này cũng quá lớn đi!
Căn nhà được trang trí theo phong cách châu Âu mang đến cho họ một cảm giác giống như đang đi lạc trong cung điện vậy.
“Trời ơi! Quá sang trọng! Căn nhà này thật sự là quá sang trọng!”
Mọi người liên tục cảm thán.
Thông qua khung cửa được làm bằng kính trong suốt từ sàn nhà lên đến trần, mọi người cũng có thể nhìn thấy quảng trường thanh niên nổi tiếng nhất của Thanh Châu, cũng như tầm nhìn tuyệt đẹp ra biển, tầm nhìn rộng và phong cảnh tuyệt đẹp.
“Cái này… thật sự là nhà của cậu sao?” Bà cụ Mục môi run rẩy.
Bà ta hẳn là rất thích ngôi nhà này!
“Bà nội, con khẳng định đây không phải nhà của cậu ta.”
Mục Hải Long chắc chắn nói.
Tiêu Thanh hô to: “Mấy anh ơi, thiết kế tu sửa thế nào rồi?”
Rất nhanh, có mấy người kỹ sư thiết kế nhà, từ phòng ngủ chính đi ra.
“Anh Tiêu, đã trang trí sắp xong rồi. Trong ba hoặc bốn ngày nữa, gia đình anh có thể dọn đồ nội thất vào được rồi. “Một anh kỹ sư cười nói.
Tiêu Thanh nhìn về phía Mục Hải Long: “Nghe thấy không, qua ba bốn ngày nữa, gia đình tôi có thể chuyển vào, anh còn dám nói đây không phải nhà tôi không?”
Mục Hải Long nhất thời không nói được câu nào.
Từ thái độ của anh kỹ sư thiết kế nhà đối với Tiêu Thanh, không khó nhìn ra đúng là anh có mời các kỹ sư thiết kế đến tu sửa lại căn nhà.
Nhưng điều đó đâu có nghĩa ngôi nhà này thực sự là của Tiêu Thanh?
“Hừ.”
Mục Hải Yến hừ nói: “Ai mà biết, cậu chào hỏi bọn họ trước, để bọn họ phối hợp diễn kịch với cậu, đây nhất định không phải nhà cậu, chắc hẳn đây là nhà đối tác của Mục Thiên Lam, rồi các cậu mượn để khoe khoang!”
“Nhất định là như vậy!”Nhà họ Mục nhất trí tán thành tuyên bố của Mục Hải Yến. Lý Nam Hương càng trào phúng: “Nếu Thiên Lam mua phòng, con bé nhất định sẽ nói cho bố vợ mẹ vợ của cậu biết, với tính cách của mẹ vợ cậu, tuyệt đối sẽ khoe khoang khắp nơi, khiến cho mọi người đều biết.”
“Tuy nhiên, mẹ vợ cậu cũng không biết có một căn nhà như vậy, thậm chí còn không dám đi lên, sợ bị mất mặt.”
“Vì vậy, ngôi nhà này chắc chắn không phải Thiên Lam mua, và những gì cậu đang có, tất cả mọi người biết. Đừng nói mua căn nhà lớn như thế này, kể cả có là một căn phòng tắm, cậu cũng không mua nổi!”
“Cho nên tôi có thể chắn chắn kết luận là tối hôm qua chúng tôi đi mời một nhà các cậu đến tham gia lễ Tân gia nhà chúng tôi, nhà các cậu sợ mất mặt, tạm thời tìm người mượn căn nhà này khoe khoang, tôi không đoán sai chứ?”
Mục Thiên Lam nói: “Bác dâu cả, bác đừng ghen tị nữa, căn nhà này thật đúng là Tiêu Thanh dùng tiền bán đất mua, rồi lại lén để sổ đỏ tên tôi, hơn nữa còn trả toàn bộ số tiền tu sửa lại.”
“Vốn tôi muốn đợi căn nhà được trang trí tốt, lại nói với bố mẹ và em trai. Sau đó chuyển đến và làm cho họ bất ngờ.”
“Không nghĩ tới các ngươi khoe khoang như vậy, sớm như vậy đã tân gia nhà mới rồi.” Phốc!
Mục Hải Long cười khinh: “Mục Thiên Lam, cô muốn nói dối thì cũng phải xem thực tế nữa chứ.”
“Nếu như nhà Tiêu Thanh có tiền như vậy, tại sao cậu ta còn phải đi làm ở công trường, rồi làm công việc shipper, sống cuộc sống bần cùng như vậy chứ?”
“Cho nên, tôi sẽ không thèm nghe hai vợ chồng cô cậu ba hoa, cổ súy.”
Bạn bè, họ hàng gia đình nhà họ Mục đa số mọi người cũng lắc đầu không tin.
“Không tin đúng không?”
Tiêu Thanh cười cười: “Vậy mọi người chờ một chút, tôi đi lấy giấy tờ nhà đất, để xem mọi người còn có lời gì để nói nữa”
Dứt lời, Tiêu Thanh tiến vào phòng ngủ, mở két sắt, đem giấy tờ nhà đất ra ném thẳng vào mặt Mục Hải Long.