Rất nhanh, bọn họ liền lên tới trên lầu, bị Hoàng Ninh Bản đưa vào một phòng bao.
Chỉ thấy trong phòng bao một đám thanh niên nam nữ hoặc đứng hoặc ngồi, một thanh niên mặc quần áo kẻ ca rô ngồi bệ vệ ở trên ghế sô pha, trái phải ôm ấp các cô gái tiếp rượu cá tính, Phan Hùng nãy bị đánh vỡ đầu cũng ngồi một bên, hai tay ôm hai em gái bao.
“Chào buổi tối cậu Quách.”
Tiêu Hữu Cường và Lâm Thanh Dương đi tới, gương mặt tươi cười chào hỏi.
Quách Kính Bằng lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Quỳ xuống!”
Thái độ của Quách Kính Bằng lập tức khiến cho đám người Lưu Ngọc Huyên lo lắng sợ hãi, từng người đều trắng bệch cả mặt, hai chân phát run, mấy người dựa vào nhau một chút, cứ như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn.
Tiêu Hữu Cường và Lâm Thanh Dương cũng liếc nhau một cái, Lâm Thanh Dương dùng cùi chỏ đẩy nhẹ Tiêu Hữu Cường một cái, ra hiệu bảo anh ta lấy át chủ bài ra, miễn cho phải quỳ xuống mất mặt.
Tiêu Hữu Cường ngầm hiểu, lúc này cười hạ hả nói: “Cậu Quách, trước hết cậu nghe tôi giải thích đã, đầu tiên là do bạn của cậu vô lễ trước, chạy tới phòng bao của chúng tôi, muốn tán tỉnh bạn gái của cậu Lâm và cô Mục, sau đó là do cậu Lâm không đúng, không nên ra tay đánh cậu Phan.”
“Cho nên cả hai đều có lỗi, có qua có lại, việc này coi như hòa được không?”
Quách Kính Bằng châm một điều thuốc, híp mắt hỏi: “Anh là ai mà muốn làm người giải hòa?”
Nhà của Tiêu Hữu Cường không có tiền như nhà của Lâm Thanh Dương, cho nên các cậu ấm của giới thượng lưu tại Cổ Cảnh không biết đến anh ta, đặc biệt là cậu Quách siêu cấp giàu có ở Cổ Cảnh này, càng không nhận ra cậu chủ của một nhà mở cửa hàng Mercedes-Benz 4S.
Tiêu Hữu Cường có chút xấu hổ nói: “Nhà tôi có một cửa hàng bán Mercedes-Benz 4S, tôi tên là Tiêu Hữu Cường.”
“Ha ha ha!”
Thân phận của anh ta vừa nói ra, cả phòng bao lập tức cười nghiêng ngả.
“Mẹ nó mày chỉ là một hạt cát, cửa hàng bản Mercedes-Benz 4S mà cũng dám lớn lối ở đây à, còn làm người hòa giải, mày đề cao bản thân quá rồi nhỉ, hay là coi thường cậu Quách đây?”
Hoàng Ninh Bận dở khóc dở cười nói.
Bên Quách Kính Bằng lại có một cậu ấm nhà giàu quát lên: “Nhanh quỳ xuống dập đầu mười cái với cậu Quách đi, nếu không ngày mai sẽ phá cửa hàng xe nhà mày, để cho mày phải hít gió tây bắc mà sống!”
“Đừng đừng đừng!”
Tiêu Hữu Cường hoảng hốt, vội la lên: “Cậu Quách, cậu nghe tôi giải thích đã, mặc dù tôi không có địa vị hiển hách ở Cổ Cảnh như mấy người, nhưng tôi có quan hệ tốt với nhà họ Kim, ngay đêm nay, nhà họ Kim còn trả một hóa đơn tiền ăn ba tỷ sáu cho tôi, tôi áy náy nên mới dẫn bạn bè tới chỗ nhà họ Kim tiêu phí, các người không nhìn thấy tu thì cũng phải nể mặt chùa chứ, bắt nạt người có quan hệ tốt với nhà họ Kim ngay trong địa bàn nhà họ Kim, việc này có thích hợp không?”
“Việc này…”
Đám người Hoàng Ninh Bân nhất thời nghẹn họng.
Mặc dù nhà họ Quách ở Cổ Cảnh rất có tiền, nhưng nhà họ Kim ở Cổ Cảnh cũng rất lợi hại. Hai bên đều phải nể mặt nhau, nếu Tiêu Hữu Cường nói thật, thì dạy dỗ Tiêu Hữu Cường một trận quả không nể mặt nhà họ Kim.
“Ha ha!”
Quách Kính Bằng đột nhiên cười to: “Con mẹ nó chứ mày đang đùa tao à? Đừng nói là mày, ngay cả tạo cũng không có tư cách để nhà họ Kim phải trả tiền, muốn dùng nhà họ Kim tới dọa tao à, cũng không tự xem lại bản thân có bao nhiêu phần lượng.”
“Còn không mau quỳ xuống cho ông mày, nếu không quỹ thì đừng trách ông mày không khách khí”
Lâm Thanh Dương vội vàng lên tiếng: “Cậu Quách, anh ta không có hù dọa anh đâu, nhà họ Kim thực sự trả tiền cho anh ta, không tin anh có thể “
“Cút mẹ nó đi!”
Chưa đợi Lâm Thanh Dương nói hết, Quách Kính Bằng đã tức giận đứng dậy, quát: “Còn dám giả sói vẫy đuôi hù dọa ông mày à, đánh cho hai tên này phải quỳ xuống cho tao!”
“Vâng cậu Quách!”
Hai tên vệ sĩ liền hùng hổ đi tới.
Bich bich!
Chưa đợi hai tên vệ sĩ ra tay, Tiêu Hữu Cường và Lâm Thanh Dương đã bị dọa đến trực tiếp quỳ xuống.
“Cậu Quách, có gì từ từ nói, đêm nay bố tôi và chiến thần bảo vệ tổ quốc vừa cùng nhau ăn cơm, anh đừng đánh tôi mà.”
Lâm Thanh Dương thấy tình thế cấp bách liền chuyển sang chiến thần bảo vệ tổ quốc để cứu lấy tình hình.
Nhưng không ngờ, Quách Kính Bằng trực tiếp bùng nổ: “Mẹ nó, vừa rồi dùng nhà họ Kim ra ép ông, bây giờ lại dùng chiến thần ra dọa, lát nữa có phải ngay cả lão Thiên Vương cũng ra đời để ép ông mày không?”