Mục Thiên Lam hét lớn, “Dám báo cảnh sát, đánh chết cả hai người.
Trần Hiền uy hiếp.
Dọa cho Đinh Chấn Huy và Ngô Bội Dao sợ hãi đến run lay bay.
Lúc này, Hàn Thanh Văn ra lệnh: “Tiếp tục chuốc rượu Mục Thiên Lam, tôi muốn chuốc say cô ta. Sau đó quay một video cho tất cả mọi người đều biết, mỹ nhân số một phương đông bị tôi ngủ qua rồi, rất nhiều người nhất định sẽ ghen tị tôi đến chết”
“Ha ha ha!!”
Trần Hiền và những người khác cười lớn, tiếp tục chuốc say Mục Thiên Lam.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Một chiếc xe taxi dừng tại trước cổng dinh thự Hoàng gia.
Tiếp sau đó, một đạo bóng dáng như mãnh hổ xuất hơn, từ trên xe tháo chạy xuống dưới, điên cuồng chạy về cửa lớn dinh thự.
Một giọng nói giận giữ cũng vang lên theo sau.
“Người dám ức hiếp vợ của tôi, chết!”
Vào lúc này. Mục Thiên Lam đã bị chuốc say người mềm như cọng bún, tóc cũng bị rượu vang nhuộm đó, lễ phục màu trắng tinh khiết cũng bị rượu vang nhuộm thành màu đỏ như máu,
Lưu Ngọc Huyền đã bị tát thành đầu heo, mặt sưng lên như bị ong đốt, đến nói chuyện cũng khó khăn, ngã trên mặt đất rưng rưng khóc.
Ngô Bội Dao và Đinh Chấn Huy run lẩy bẩy, cả người giống như bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Thế mới biết được, con em nhà quyền quý Thanh Châu so sánh với con em nhà quyền quý Doanh Châu, phải nói là càng độc!
Không hổ danh là con cháu xã hội thượng lưu hạng nhất ở thành phố.
Ngay cả Mục Hải Long và Mục Hải Yến, không ngừng cười lạnh nhìn Mục Thiên Lam, tâm trạng phải gọi là cực kỳ hả hê.
“Cậu Hàn, tôi cảm thấy như thế là được rồi, còn chuốc nữa sẽ say chết mất. Như thế bị cậu chơi cũng không có cảm giác gì.” Mục Hải Yến cười cười nói.
“Ha ha!”
Hàn Thanh Văn cười to: “Cô nói cũng đúng, say như chết cũng không biết rên, như thế còn có ý nghĩa gì!”
Nói xong, anh ta hô mấy tên Trần Hiên, Cao Dương dừng lại.
“Các ngươi tiếp tục vui vẻ, tiếp tục uống đi, tôi ôm cô ta lên lầu chơi trước. đợi chơi thoải mái rồi tôi lại xuống uống cùng các cậu!”
Hàn Thang Văn nói xong thì ôm Mục Thiên Lam lên Nhưng ngay tại lúc này, một giọng nói giận giữ vang lên.
“Người ức hiếp vợ của tôi, chết!”
Đám đông nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy một bóng người giận giữ xông vào trong hội trường tiệc rượu.
Rất nhiều người liếc mắt một cái đã nhận ra, người này không phải ai khác chính là ông chồng giao đồ ăn của Mục Thiên Lam! “Hu hu hu….
Lưu Ngọc Huyền khóc lên.
“Tiêu Thanh, cuối cùng anh cũng đến rồi, Thiên Lam sắp bị chuốc say đến chết rồi”
Cô ấy biết rằng, Thiên Lam được an toàn rồi?
Tiêu Thanh ánh mắt lướt qua.
Trước tiên nhìn đến Lưu Ngọc Huyền, mặt sưng lên như đầu heo, sau đó nhìn thấy Đinh Chấn Huy và Ngô Bội Dao, ngồi trên đất run như cầy sấy.
Sau cùng mới trong đám công tử nhà giàu nhìn thấy cả người Mục Thiên Lam như nhuộm trong máu, đã hôn mê không rõ. Trên mặt và trên cổ đều là vết hằn màu đỏ.
“Aaaaaa!”
Tiêu Thanh điên cuồng hét lên một tiếng.
“Đám súc sinh các ngươi, ngược đãi vợ tôi thành thế này, tôi muốn các ngươi phải chết! Cho các ngươi xuống địa ngục!”
Lời nói vừa dứt, Tiêu Thanh xông lên phía trước.
“Con mẹ nó! Chính là đang đợi cậu đó.”
Trần Hiên tức giận đùng đùng, kẻ thù gặp nhau tức đến đỏ mắt, lập tức hồ lên: “Bảo vệ đầu, lên cho tôi, giết chết tên cẩu tạp chủng này”
“Vâng!”
Hơn ba mươi người đang chuẩn bị đi lên. Mà bảo vệ đã được huấn luyện qua, sôi nổi cầm gậy cao su lên, từ hai phía phải trải hướng về phía Tiêu Thanh đánh bọc sườn.
Nhìn thấy tình hình như thế, Đinh Chấn Huy khóc không ra nước mắt, hét lên: “Anh đến cứu vợ có thể mang thêm nhiều người được không, một mình anh có thể cứu cái rắm!”
“Ha ha!”
Đám đông cười rộ lên.
Mục Hải Long cực kỳ kích động nói: “Tiêu Thanh, cậu chết chắc rồi, cậu con mẹ nó lần này chết chắc rồi, lão tử cho cậu đánh mấy lần, lần này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cậu bị đánh chết rồi, ha ha ha..
Anh ta đang cười vui vẻ thì nhìn thấy Tiêu Thanh cầm một cái ghế gỗ nặng hơn mười cân lên, trái một cái, phải một cái điên cuồng đánh, đảm bảo tiêu lần lượt từng tên bị đánh ngã xuống đất, ôm lấy đầu lăn lộn trên đất kêu thảm thiết.
Không đến nửa phút đồng hồ, hơn ba mươi bảo tiêu toàn bộ bị đánh ngã xuống đất, không còn người nào có thể đứng dậy.
“Ôi mẹ ơi!”