Ông chủ Trương vui vẻ cười lớn: “Chơi với tôi, ông còn non lắm, Hoắc Thiệu Đông, cứ chờ xem tôi xử ông thế nào.”
Bộ dạng vênh váo kiêu ngạo của ông chủ Trưởng khiến Tiêu Thanh rất khó chịu. Anh đang định lên tiếng thì Đinh Chấn Huy biết có cơ hội để thể hiện, anh ta lập tức bước tới, khua môi múa mép: “Trương Ngọc Long, vốn dĩ tôi lười không muốn nói gì, ông tính sổ với Tiêu Thanh thì cũng thôi không nói, nhưng ông còn muốn xử cả cô Thiên Lam và ba mẹ em trai cô ấy thì tôi không thể nhịn được nữa.”
“Con mịa nó, cậu là ai?”
Ông chủ Trương tức giận nói: “Ông đây quen cậu sao? Lấy đâu ra dũng cảm dám khua môi múa mép trước mặt ông đây?”
“Láo toét!”
Đinh Chấn Huy hét lên: “Tôi nói cho ông biết, Trương Ngọc Long, ba tôi là thống soái của Danh Châu. Theo lệnh của Triệu Minh Vũ, chỉ huy lục quân đoàn Long Võ thuộc Tổng cục Chiến tranh Đông Kinh, đêm ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi hộ quốc chiến soái. Đến lúc đó, tôi và ba tôi sẽ ăn cơm cùng hộ quốc chiến soái, nếu tôi nhắc đến ông trước mặt hộ quốc chiến soái thì ông chết cũng không biết tại sao mình chết đâu. Tôi không tin chỗ dựa của ông còn chắc hơn hộ quốc chiến soái!”
“Gì cơ!”
Ông chủ Trương sợ hãi, nhảy dựng lên.
“Cậu cậu cậu… tối mai cậu ăn cơm với hộ quốc chiến soái sao?”
“Đúng vậy.” Đinh Chấn Huy hãnh diện nói: “Thực sự không dám giấu giếm, ba tôi đã đặt phòng xong rồi, chỉ chờ đến tối mai chiêu đãi hộ quốc chiến soái thôi.”
“Không phải ông rất giỏi sao? Cho người ta hai lựa chọn, vậy bây giờ tôi cho ông hai con đường để chọn. Một là xin lỗi người nhà cô Thiên Lam, sau đó chủ động để cảnh sát bắt lại, như vậy cùng lắm thì sân đấu của ông chỉ bị đóng cửa, ông ngồi tù một hai năm là xong. Hai là không để bị bắt lại, như vậy tối mai tôi sẽ nhắc đến ông trước mặt hộ quốc chiến soái, để Hộ quốc chiến soái đào gốc rễ của ông lên, đến lúc đó không chỉ ông xong đời mà ngay cả chỗ dựa của ông cũng sẽ toi đời. Hai lựa chọn đó, ông chọn lấy một đi!”
Ông chủ Trương bị dọa đến mất hồn, không còn suy nghĩ được nữa: “Tôi chọn phương án thứ nhất, tôi sẽ để cảnh sát bắt và xin lỗi người nhà cô Thiên Lam.
Nói rồi, ông chủ Trương cúi đầu trước gia đình Mục Thiên Lam: “Xin lỗi, tôi không nên làm khó mọi người. Mong mọi người tha thứ!”
Sau đó ông ta chủ động giơ hai tay về phía Cục trưởng Cao, thúc giục: “Cục trưởng Cao, mau còng tay tôi lại, mau triệt phá công việc làm ăn của tôi. Cậu Đinh quá giỏi rồi, tôi không động vào được.”
Rất nhanh sau đó, ông chủ Trương bị còng tay lại.
“Anh Tiêu, có cần tôi đưa mọi người về khách sạn không?”
Hoắc Thiệu Đông hỏi.
“Không cần đầu, ông cứ về trước đi.” Tiêu Thanh xua xua tay.
“Vậy mọi người chơi vui vẻ, tôi xin phép đi trước.” Hoắc Thiệu Đông chấp tay rời đi.
Lúc này, thuộc hạ của ông chủ Trương và mấy tên võ sĩ cũng đều bị còng tay, nhìn thẳng vào mắt Ngô Tuệ Lan.
“Trời ạ, Chấn Huy, con cũng quá tài giỏi!”
Ngô Huệ Lan thay đổi cách nhìn về Đinh Chấn Huy, tấm tắc khen ngợi: “Người mà ông Hoắc không xử lý được, con vừa ra mặt, người ta đã chủ động để bị bắt lại, còn giỏi hơn cả ông Hoắc nữa”
Đinh Chấn Huy cười, nói: “Ở Danh Châu, ba con cũng có chút mặt mũi. Trước đây, hai lần gọi điện cho ba con ở Cổ Cảnh, ông ấy không muốn nhúng tay vào chuyện ở Cổ Cảnh, nếu không thì mọi chuyện có thể dễ giải quyết hơn rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy” Ngô Tuệ Lan cười toe toét.
Sau đó bà ta lườm Tiêu Thanh một cái, không chút khách sáo nói: “Chấn Huy cứu cậu, cậu còn đứng ngày ra đó làm gì? Mau cảm ơn người ta! Sao cậu lại không biết điều chút nào vậy, cậu không biết là nếu không có Chấn Huy, cậu sẽ chẳng thể bắt được ông chủ Trương sao?”
“Bỏ đi, dì Lan.” Đinh Chấn Huy xua xua tay, nói: “Con giúp mọi người không phải là muốn mọi người cảm ơn con. Hơn nữa con cũng biết tính cách của con rể dì, anh ấy không phục con, sẽ không cảm ơn con đầu. Đương nhiên, con cũng không muốn anh ấy cảm ơn.
Tiêu Thanh nghe vậy, lập tức không hài lòng nói: “Anh dựa vào thế lực của tôi để khua môi múa mép, tôi không xử anh thì thôi, lại còn muốn tôi cảm ơn anh, anh có lòng tự trọng không vậy?”