Ông cụ vừa nghe thấy thế lập tức giận dữ nói: “Ra ngoài, một nhà các người đều cút ra ngoài cho tôi, về sau không được phép đặt chân vào nhà họ Ngô nửa bước
Ngô Tuệ Lan cầu còn không được.
Chuyện con trai cưỡng bức người khác bị đưa ra ngoài, bà cũng không còn mặt mũi ở nhà mẹ đẻ tiếp tục chờ đợi nữa.
Vừa vặn có thể thừa cơ đem lễ vật cầm về, cớ sao lại không làm?
Thế là bà nhân tiện nói: “Đi. Chúng ta đi, cánh cửa nhà họ Ngô mấy người quá cao, cả nhà bọn tôi không với nổi, đem lễ vật trả cho tôi, một nhà bọn tôi về lại Thanh Châu.
“Còn có chuyện Thành Huy làm hỏng lễ vật, yêu cầu cậu ta trả lại bốn trăm vạn cho bọn tôi!”
“Bồi thường cái rắm!”
Dì Hai cả giận nói: “Con rể của tôi cao quý cỡ nào a!
Con rể của cô chỉ là một tên rác rưởi lại dám đả thương con rể tôi, hai món lễ vật kia coi như là bồi thường đi!”
“Còn dám hung hăng càn quấy như vậy, tôi sẽ bảo con rể tôi cam đoan để một nhà mấy người không thể quay về
Thanh Châu được.
“Bởi vì mấy nhà quyền quý trên toàn doanh châu con rể tôi ai cũng biết cả, muốn chơi chết một nhà các người quả thực so với chuyện chơi chết một con kiến còn dễ dàng hơn, cho nên các người còn không mau cút nhanh đi.”
Ngô Tuệ Lan nghe thể thân thể chấn động.
Lại nghĩ tới những con em quyền quý ở Thanh Châu kia, trả thù bà đều rất hung ác, ngay cả súng mà cũng dám động tới.
Nếu lại đắc tội các nhà quyền quý của Doanh chậu, về sau còn có ngày dễ chịu mà sống sao? “Đi thôi đi thôi! Coi như chúng ta không may đi. Ngô Tuệ Lan thúc giục nói.
Vì thế cả gia đình đều đi ra ngoài.
Dì Hai kia đắc ý nói: “Hừ, sinh ra một đứa con gái hạ tiện, lại có thêm một đứa con trai là tội phạm cưỡng hiếp mà còn dám đến nhà tôi khoa khoang sao, mặt mũi bây giờ cũng mất hết rồi đi?”
Nghe nói như thế, Tiêu Thanh quay người lại .
“Tôi sẽ làm hôn sự của con gái bà không thành. Đến lúc đó để xem bà còn cười được nữa không?”
Vứt xuống câu nói này, Tiêu Thanh cũng không quay đầu lại, cùng một nhà vợ rời đi.
“Phi!”
Dì Hai nghe thấy thế Hứ! một tiếng đầy khinh thường.
“Cậu ta là cái thá gì mà cũng dám lên giọng như vậy, không sợ bị sét đánh chết sao?”
“Dám ra tay hung ác với tôi như vậy, hôm nay tôi nhất
Mạnh Hạo Nhiên giận dữ mắng. định sẽ không để mấy người an toàn rời khỏi Doanh Châu!”
Vừa dứt lời, anh ta đi ra ngoài ghi lại bảng số xe của Tiêu Thanh rồi bấm một chuỗi dãy số gọi đi “Biển số xe B68686 màu xanh, không cho phép rời khỏi Doanh Châu. Bảo cho từng cửa thông hành đường cao tốc, nhất định phải chặn chiếc xe này lại.”
Trên xe.
Ngô Tuệ Lan tức hổn hển đánh lên người Mục An
Phong.
“Đều tại con, mặt mũi đều bị con ném đi hết, bây giờ lại truyền đến mọi người nhà bà ngoại đều biết, ba mẹ sau này phải làm thế nào bây giờ? Tại sao lúc đó con lại không nhịn được hả?”
Mục An Phong cúi đầu khóc rống lên.
Tiêu Thanh vừa lái xe vừa nói: “Mẹ, người đừng tạo áp lực cho An Phong nữa. Trong lòng nó cũng không chịu nổi đầu.
“Lại nói, cũng trách không được nó. Là do cô gái kia bày mưu tính kế, dưới tình huống đó, là nam nhân đều sẽ không nhịn được a “Để nó về sau để ý một chút, đừng có phạm lại sai lầm như vậy là được, nếu mẹ dọa nó sợ, sau này đến nàng dâu cũng không dám cưới thì làm sao bây giờ?”
Mục An Phong gào khóc: “Anh rể, vẫn là anh tốt với em nhất, vẫn là anh hiểu em nhất, hiện tại em sợ con gái vô cùng, em nghĩ đời này em cũng sẽ không bao giờ chạm đến phụ nữ một lần nào nữa. Em muốn làm hòa thượng a, em muốn cách mấy người con gái kia càng xa càng tốt, mấy người họ quá xấu, ô ô ô
Mục An Minh nghe vậy gấp gáp đáp trả: “Con trai à, con không thể có suy nghĩ như vậy được.
Nếu bây giờ con cách xa mấy đứa con gái đó vậy thì ba lấy ai để để kéo dài hương hỏa đây
Mục An Phong khóc ròng nói: “Để anh rể kéo dài hương hỏa cho ba đi, dù sao con cũng sợ phụ nữ rồi, về sau con sẽ không nói chuyện yêu đương nữa, cũng không cưới nàng dâu, liền sẽ không bị cài lên cái mũ tội phạm cưỡng bức.
Tiêu Thanh dở khóc dở cười.
Mục Thiên Lam cùng Mục An Minh ngồi một chỗ an ủi Mục An Phong, nhưng cũng không ai an ủi được cậu ta với quyết tâm muốn làm hòa thượng.
“Vậy phải làm sao bây giờ a!”
Mục Thiên Lam gấp gáp ghê gớm, hỏi: “Tiêu Thanh, anh có biện pháp khuyên nhủ An Phong hay không?”
Tiêu Thanh cười cười: “Từ nơi nào ngã xuống liền phải đứng lên từ nơi đó, em yên tâm đi bà xã, anh có biện pháp để cậu ta tỉnh lại, chúng ta về nhà trước lại nói.”
Mục Thiên Lam nửa tin nửa ngờ.
Trên đường đi, Mục An Phong đều khóc lóc không thôi.