Trần Hiên khóc nói: “Ba, Hộ quốc chiến soái sẽ không bao giờ lại đi thích Mục Thiên Lam nữa, cũng không bao giờ muốn cưới nữa, cho dù con đánh ba mẹ của cô ta, Hộ quốc chiến soái biết chắc chắn cũng sẽ không quan tâm. Là Kim Chí Nam muốn ôm đùi của Hộ quốc chiến soái, chuyện bé xé ra to, Vạn Hào bị đập phá là bị oan, con bị đánh cũng là bị oan mà!”
Trần Đình Viễn không ngu, đương nhiên ông ta biết Kim Chí Nam chuyện bé xé ra to, làm như vậy để báo thù mình, bởi vì giữa bọn họ có rào cản.
Thị trưởng Trương không biết rõ thái độ của Hộ quốc chiến soái, cho nên không dám giúp mình.
“Vạn Hào không thể bị đập phá vô ích, con trai tôi không thể bị đánh uổng công, chuyện này chưa xong đâu!”
Trần Đình Viễn không nuốt trôi cục tức này, gọi điện cho người của nhà họ Trần ở Nghĩa Cảnh.
“Ba, nhà họ Trần nói thế nào?”
Thấy Trần Đình Viễn cúp điện thoại, Trần Hiên hỏi. Trần Đình Viễn nói: “Chờ tin tức đi, trong vòng mấy ngày này, có lẽ sẽ có động thái lớn”
Khách sạn Hải Dương.
Sau khi Tiêu Thanh đưa ba mẹ vợ rời đi, anh liền thông bảo cho Mục Thiên Lam đưa khách đến khách sạn Hải Dương dùng bữa, vì vậy Mục Thiên Lam đã đưa khách đi qua đó.
“Ba mẹ, ba mẹ không sao đâu chứ?”
Mục Thiên Lam vừa tới, lập tức đi đến hỏi.
Ngô Tuệ Lan cười nói, kể lại hết toàn bộ sự việc cho Mục Thiên Lam nghe.
“Cái gì!”
Mục Thiên Lam nghe xong cả người đều sững sờ.
“Tiêu Thanh gọi cho Kim gia, đập phá Vạn Hào, còn đánh cậu chủ của Vạn Hào, đám người Mục Hải Long, trút giận cho ba mẹ, ngay cả thị trưởng Trương cũng tới, còn bắt tay với ba mẹ?”
Cô không dám tin đây là sự thật.
Hiện thực quá mộng ảo rồi!
“Thật đó con gái à, không tin con hỏi ba con tin.”
Ngô Tuệ Lan cười tươi như hoa.
“Đúng đó Thiên Lam, lời mẹ con nói không phải nói phét đầu, sự thật đúng là như vậy!”
Mục An Minh nói. Mục Thiên Lam nhìn Tiêu Thanh, không cho là như vậy
hỏi: “Tiêu Thanh, anh làm như thế nào thế?”
Tiêu Thanh còn chưa kịp mở miệng, Ngô Tuệ Lan đã nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nó ấy à, dựa vào việc Hộ quốc chiến soái thích con, gọi cho lão Kim đến làm chống lưng cho ba mẹ, chưa kể là lão Kim cũng chính nghĩa lắm, còn giữ thể diện cho con, đến Vạn Hào liền đập, bang bang bang, mẹ nghe thấy cái âm thanh đó mà sướng cả lỗ tại, hahaha!!”
Mục Thiên Lam đảo mắt, suýt nữa ngất đi. Anh chàng này cũng quá to gan quá đi, chuyện này Hộ quốc chiến soái mà biết được sẽ xảy ra chuyện đó!
Cô đang muốn mắng Tiêu Thanh thì Kim Chí Nam dẫn theo một nhóm người đến.
“Cô Mục, chúc Thương Mại Thiên Lam của cô khai trương thành công, tạm thời tôi cũng không biết tặng quà gì cho cô nên tôi gọi một số khách hàng tới, hy vọng Thương Mại Thiên Lam kinh doanh phát đạt, tiền vào mỗi ngày!”
Mục Thiên Lam choáng váng!
Những chủ tịch mà Kim Chỉ Nam gọi tới, cô thường không có khả năng với tới đâu!
Sau khi khai trương, Thương Mại Thiên Lam kinh doanh phát đạt, buôn bán sầm uất.
Một tuần sau.
Một tin tức bùng nổ đã gây chấn động Cổ Cảnh.
Tối hôm qua, ông vua ngầm Kim Chí Nam của Cổ Cảnh đã bị Sở tuần tra tỉnh bắt giữ tại nhà riêng. Bị khởi tố nhiều tội danh, Sở tuần tra tỉnh đã thành lập tổ công tác điều tra, đang tiến hành điều tra thu thập chứng cứ…
Lúc này, nhà họ Mục.
Mục Hải Long vừa ăn sáng xong, xách một chiếc túi, chuẩn bị đến công ty đi làm.
Đúng lúc này, Mục Hải Yến và Cao Dương trở về nhà.
“Hải Yến, sao hôm nay em và Cao Dương dậy sớm vậy? Không nên ngủ thêm à?”
Mục Hải Long cười xấu.
Từ lần Cao Dương bị Tiêu Thanh đánh bầm dập, để xoa dịu cơn tức giận của Cao Dương và ngăn chặn việc Cao Dương bỏ rơi Mục Hải, theo lời khuyên của Mục Hải Long và Lý Nam Hương, Mục Hải Yến và Cao Dương đã ngủ cùng một chỗ.
“Em có một tin vui muốn nói với mọi người, nên mới sáng sớm em và Cao Dương đã qua đây”
Mục Hải Yến vui vẻ nói.
“Tin tức tốt gì?”
Cả nhà họ Mục đều vây quanh lại.
Mục Hải Yến vui mừng nói: “Chính là đêm wua, Kim Chí Nam bị Sở tuần tra tỉnh bắt đi rồi!”
“Thật sao?”
Tinh thần của người nhà họ Mục bừng sáng.
Gần đây, Thương Mại Thiên Lam có sự giúp đỡ của Kim Chí Minh, công việc kinh doanh đang phát triển rất mạnh mẽ, tiền vào mỗi ngày, đã hoàn toàn đè bẹp Thương Mại Dương Đạt của nhà họ Mục. Lô hàng xuất ra trong một ngày vượt qua cả các lô hàng của Thương Mại Dương Đạt xuất ra trong một tháng, cả nhà nhà họ Mục phải gọi là ghen tị.