“Tôi…
Đinh Chấn Huy bị nói đến xấu hổ vô cùng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng như lửa.
Mục An Phong hỏi: “Cậu Đinh, anh rể của tôi nói có thật không? Anh lúc đó bị dọa đến mức không dám cứu chị của tôi?”
Mục An Minh cũng hỏi: “Cậu Đinh, bố của cậu không phải là quen biết rất nhiều người lợi hại, đến cả Hộ quốc chiến thần cũng quen sao? Thiên Lam nhà tôi bị chuốc rượu say thành như thế, cậu cùng con bé tham gia tiệc rượu, tại sao không cho họ biết cậu có quan hệ như vậy để dọa bọn họ?”
“Con, con, con….”
Đinh Chấn Huy trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
Ngô Bội Dao đối với biểu hiện lúc đó của Đinh Chấn Huy rất thất vọng, vì thế cũng không nói giúp anh ta.
“Bởi vì anh ta là một lên khoác loác, bố anh ta vốn dĩ chẳng có mối quan hệ nào cả.” Tiêu Thanh khí phách nói.
“Anh đánh rắm!”
Đinh Chấn Huy nổi cơn tam bành nói: “Lúc cứu anh ra thì bố ta vẫn còn quan hệ. Chỉ là bố của cậu Hàn quá khủng bố, bố tôi có quan hệ cỡ nào đi nữa cũng không bằng quan hệ của cậu Hàn. Ức hiếp Mục Thiên Lam là cậu Hàn, anh bắt tôi dùng quan hệ như thế nào để cứu Thiên Lam?”
“Vậy thì cút ra ngoài. Đừng có ở đây lải nhải không ngừng nữa. Nếu không tôi sẽ vứt cậu ra ngoài cửa sổ!”
Tiêu Thanh hét lên.
Đinh Chấn Huy cả người run rẩy, bị dọa đến mức biến mất nhanh như một cơn gió.
Bệnh viện thứ nhất của thành phố.
Một đôi vợ chồng gấp như lửa cháy sau lưng chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu.
“Thanh Văn sao rồi? Thanh Văn nhà ta sao rồi?”
Quý phu nhân cực kỳ lo lắng hỏi.
Trần Hiền đầu đang băng bó trả lời: “Cậu Hàn bị chuốc sáu bình rượu vang, tình huống tương đối nghiêm trọng, bây giờ đang rửa dạ dày, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.”
Quý phu nhân sụp đổ khóc.
Thủ hào Hàn Quang Đông tức giận nói: “Là ai chuốc? Nói cho tôi là ai chuốc?”
Trần Hiền nói: “Chính là người để cho Kim Chỉ Nam đập Mặc Hào của nhà tôi – Tiêu Thanh làm.
“Là cậu ta?”
Hàn Quang Đông nhăn mày.
Ông ta cũng từng tham dự hôn lễ đó cho nên biết Tiêu
Thanh.
Nhưng rất nhanh ông ta lại hỏi: “Cậu ta vì sao lại làm như vậy?”
Trần Hiên không biết phải trả lời như thế nào.
Mục Hải Long nhảy ra nói: “Ông Hàn, là tiện nhân Mục Thiên Lam quyến rũ cậu Hàn, đang uống rượu vui vẻ với cậu Hàn, kết quả bị Tiêu Thanh biết xông thẳng vào tiệc rượu náo loạn một trận”
“Cậu ta cũng như bị ma nhập, hơn ba mươi người bảo tiêu đều đánh không lại cậu ta, sau đó cậu Hàn bị cậu ta làm cho phải vào phòng cấp cứu. Lúc tôi đi cứu thì cậu Hàn cũng bị cậu ta đánh chảy máu đầu.
Hàn Quang Đông vừa nghe nắm chặt nắm đấm, răng cắn chặt kêu ken két: “Không phải chỉ là quen biết Kim Chí Nam thôi sao, cậu ta nghĩ cậu ta trâu bò đến mức dám đánh con trai tôi à? Tự chuốc lấy cái chết.”
“Tôi phải đi tìm Kim Chí Nam, tôi phải khiến ông ta chính tay xử lý thằng nhãi kia. Nếu ông ta dám không làm, tôi sẽ thu thập người làm anh trai là ông ta trước, sau đó mới thu thập tên tiểu tử kia!”
“Tôi phải để cho tên tiểu tử kia biết, con trai của Hàn Quang Đông tôi không phải ai muốn động là có thể động đến.
Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng rời đi.
Nửa tiếng sau, ông ta bước vào một tòa biệt thự xa hoa.
“Ô, anh Hàn, ngọn gió nào đưa ông thổi đến tận nhà tôi thế này, mời ngồi!”
Kim Chí Nam đang cùng Hoắc Thiệu Đông mấy vị đại lão đang ngồi uống trà, nói chuyện, nhìn thấy Hàn Quang Đông đi vào liền vội vàng đứng dậy tiếp đón. Dù sao cũng là thủ phủ, chỗ dựa phía sau rất vững chãi, nếu không phải quen biết Tiêu Thanh thì lúc này, thái độ của ông với Hàn Quang Đông càng thêm cung kính.
Nhưng không ngờ rằng, ông lại mặt nóng dán vào một cái mông lạnh.
Chỉ thấy Hàn Quang Đông lạnh giọng nói: “Kim Chí Nam, tôi hỏi anh, chồng của Mục Thiên Lam là Tiêu Thanh có quan hệ gì với ông?”
“Là anh em của tôi, sao vậy?”
Kim Chí Nam nghi hoặc hỏi.
“Sao vậy?”
Hàn Quang Đông cười lạnh, tức giận quát: “Cậu ta là đồ chó đẻ, làm cho con trai tôi nửa sống nửa chết đang cấp cứu tại bệnh viện.