Mục lục
CHIẾN SOÁI TIÊU THANH MẠC THIÊN LAM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 193





Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong, lập tức nín khóc bật cười. “Thanh Nhi, mau cảm ơn ông đi.”





Nhưng ngoài dự đoán, Tiêu Thanh thản nhiên ném tấm thẻ xuống đất. “Chết đói cũng không ăn của bố thí, không cần.”





Nói xong, Tiêu Thanh sải bước rời đi. “Thanh Nhi Thanh Nhi!”





Tiêu Vĩnh Nhã đuổi theo.





Tiêu Chính Thành giận dữ nói: “Lão tam, mặc kệ nó, đúng là đồ không biết tốt xấu, còn chết đói cũng không ăn đồ bố thí, tôi ngược lại muốn xem xem nó có thể đi được đến đâu, thật sự chọc tức tồi rồi!”





Mọi người trong nhà họ Tiêu cùng nhau châm chọc khiêu khích “Ôi trời ơi!”





Lúc này, Tiêu Đình đang nhìn điện thoại thốt lên: “Mọi người xem, bức ảnh bikini của Mục Thiên Lam đều xuất hiện trên màn hình lớn của Quảng trường Thời đại rồi này, cô ấy được ca ngợi là người đẹp số một phương Đông!”





Mọi người lấy điện thoại ra xem. “Ôi trời ạ, thực sự xuất hiện trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại!”





“Đẹp quá, danh hiệu người đẹp số 1 phương Đông quả không quá đáng chút nào. Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy người đẹp nào như vậy.”





“Cũng không biết ai là người có phúc cưới được cô ấy. Nếu tôi có thể lấy cô ấy, tôi sẵn sàng giảm thọ 20 năm!”





Ở một diễn biến khác.





Khi Mục Thiên Lam biết những bức ảnh bikini của mình bị chiếu trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại, cô ngây người. “New York Times, tại sao không có sự đồng ý của tôi mà đã đưa ảnh bikini của tôi lên màn hình lớn của Quảng trường Thời đại. Bây giờ mọi người trên toàn thế giới đều có thể nhìn thấy được, bảo tôi phải sống sao đây!”





Mục Thiên Lam gấp đến điên cuồng, tức đến mức ngực cô run lên, đôi mắt đỏ rực.





Nếu là ảnh chính trực thì cũng thôi đi.





Nhưng lại là ảnh bikini…





Ngay cả lòng muốn chết cô cũng có. “Cô Mục, tôi nghĩ đây là một chuyện tốt. Người đẹp số một phương Đông, nhiều ngôi sao nữ muốn có danh hiệu này cũng không thể có được, nhưng cô có được nó. Có thể thấy ở trong mắt người nước ngoài, đó cũng là vạn vật trong cái đẹp.”





Đinh Chấn Huy cười an ủi.





Ngô Tuệ Lan vô cùng vui mừng: “Chấn Huy nói đúng, đây là một chuyện tốt. Màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại không phải ai muốn lên là có thể lên, con lên được đó là sẽ nổi tiếng khắp thế giới, còn được gọi là người đẹp số một phương Đông. Các phú nhị đại của toàn thế giới sẽ biết đến con, nếu như có phủ nhị đại của nhà tỷ phú nào đó muốn cưới con, vậy thì nhà của chúng ta có thể bay lên như diều gặp gió rồi!”





Vào lúc này, bà ta cảm thấy Đinh Chấn Huy không xứng với Mục Thiên Lam. “Nhưng con muốn sống một cuộc sống bình yên, bây giờ như này, cuộc sống sau này của con còn có thể bình yên được sao!”





Mục Thiên Lam rất khó chịu.





Ngô Bội Dao che miệng cười: “Chị họ, chị dám cho người ta chụp ảnh sao lại không dám khoe? Nếu em có dáng đẹp như chị, em phải chụp rất nhiều rồi đăng lên mạng cho người ta xem, để cho đàn ông đều bị si mê, như vậy mới sướng!”





Mục Thiên Lam đảo mắt. “Còn không phải là một thời gian trước công ty gặp vấn đề sao, nhà em không cho chị mượn tiền xoay vòng, vay mượn tiền khắp nơi mà không được nên chị mới…haizzz!





Mục Thiên Lam rất hối hận.





Ngô Tuệ Lan lại vui vẻ không thôi: “Bội Dao à, gọi điện hỏi ông cháu xem, con gái cô ba được tờ New York Times ca ngợi là người đẹp số một phương Đông, xem ông ấy có tha thứ cho cô đã không vay tiền cho nhà mẹ đẻ không, còn giận cô ba nữa không.”





“Được a





Ngô Bội Dao lấy điện thoại di động ra gọi.





Gọi xong liền cười nói: “Cô ba, ông nội nói ông cũng xem thấy tin tức đó rồi, khen bụng cô ba tốt, sinh ra con gái xinh đẹp, còn nói nửa tháng nữa chị họ của cháu sẽ kết hôn, cả nhà cô ba phải về chơi đấy.”





“Tốt quá rồi!”





Ngô Tuệ Lan vô cùng vui mừng.





Cuối cùng ba cũng tha thứ cho mình rồi. Chuyện này cũng coi như là an ủi được Mục Thiên





Lam.





Lúc ông ngoại vì nhà họ Ngô gặp khó khăn, bảo mẹ vay 300 triệu đồng mẹ cũng không vay, hận mẹ gần mười năm rồi!





Lúc này, di động của Mục Thiên Lam vang lên. Nhìn thấy là Tiêu Thanh gọi tới, cô liền nhanh chóng kết nối điện thoại, hỏi: “Tiêu Thanh, anh bị bắt vào đó, bọn họ có đánh anh không? Có trả thù anh không? Hiện tại anh không sao chứ?”





Cô cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến Tiêu Thanh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK