Nửa tiếng sau.
Cả nhà Ngô Tuệ Lan đến nhà họ Mục.
Vừa vào nhà họ Mục, Ngô Tuệ Lan đã cầm dao phay trong tay chỉ về phía Mục Hải Long, chửi ầm lên. “Mục Hải Long, cậu cút ra đây cho tôi. Cái thứ súc vật vô lương tâm như cậu ghen ghét nhà tôi khấm khá, khó chịu khi thấy nhà tôi có tiền lại đi bắt tay với anh Cơ làm chuyện xấu. Nuốt trọn hết tiền gửi tiết kiệm của nhà tôi, còn vay ngân hàng hơn ba mươi tỷ trả nợ. Hôm nay nếu tôi không chém chết cậu, tôi không phải tên Ngô Tuệ Lan nữa!”
Cả nhà Mục Hải Long đang vui mừng vì Mục Hải Yến dắt bạn trai về ra mắt gia đình, kết quả là Ngô Tuệ Lan xông tới, tay cầm dao phay miệng vừa mắng nhiếc vừa chửi rủa khiến cả đám người nhà họ Mục vô cùng tức giận. “Bỏ dao phay xuống cho tôi, không thấy Hải Yến dắt bạn trai về ra mắt gia đình sao?”
Bà cụ Mục quát lên. “Con mặc kệ!”, Ngô Tuệ Lan tức đến thở dốc: “Mục Hải Long hại con suýt chút nữa thì nhà tan cửa nát, tổn thất nhiều tiền bạc như thế. Lúc ở sòng bạc còn hung hăng hăm dọa làm con sợ đến tiểu ra quần, cơn giận này con không thể nhắm mắt cho qua được. Hôm nay con nhất định phải chặt hai tay của nó!”
Dứt lời, Ngô Tuệ Lan đùng đùng sát khí xông về phía
Mục Hải Long. “Mẹ kiếp dì bị điên rồi hả!”
Mục Hải Long hoảng sợ vừa chạy vừa nói: “Tự bản thân dì cờ bạc rồi thua tiền, liên quan gì tới tôi, tìm tôi làm gì chứ?”
“Anh Cơ nói hết rồi, là cậu đi tìm anh ta bảo anh ta bày mưu dắt tôi tới sòng bạc. Đầu tiên là cho tôi nếm thử một ít lợi nhuận, chờ cho tôi chơi thành nghiện rồi sẽ khiến tôi tán gia bại sản. Nếu cậu không đi tìm anh ta, tôi không quen biết được anh ta thì sẽ bị anh ta dụ dỗ tới sòng bạc thua sạch tiền hay sao? Cho nên, hôm nay tôi nhất định phải chém chết cậu, nếu không tôi sẽ không nguôi cơn giận này được!”, Ngô Tuệ Lan vừa đuổi theo vừa mắng nhiếc.
Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Mục An Minh đứng đó nhìn. Ai cũng hy vọng Ngô Tuệ Lan có thể chém cho Mục Hải Long mấy nhát.
Cái tên này thật sự rất đáng ghét
Bởi vì trong tay của Ngô Tuệ Lan có cầm dao, đảm người nhà họ Mục ai cũng không dám đứng ra ngăn Ngô Tuệ Lan lại, thật khiến bọn họ vô cùng lo lắng.
Đặc biệt là bà cụ Mục, khuyên Ngô Tuệ Lan không được cũng quát về phía Mục An Minh: “Ngăn vợ của cậu lại đi, nếu như chém trúng Hải Long, tôi không để yên cho cậu đâu!”
Mục An Minh tức giận, bất bình nói: “Mẹ, tên súc sinh Hải Long đó hại nhà con tổn thất nhiều tiền như thế, mẹ không la mắng nó vài câu con còn chưa nói, ngược lại còn đi che chở cho nó. Mẹ thật sự làm con quá đau lòng!”
Bà cụ Mục lập tức nghẹn lời.
Cũng có thể hiểu được tâm trạng của Mục An Minh.
Chuyện này, Hải Long thật sự là hơi quá rồi. Khiến Ngôi Tuệ Lan thua sạch tiền là được rồi, lại còn làm cho bà ta nợ nhiều tiền như thế. Nếu như không khiến cho bà ta nợ tiền, bà ta làm sao biết được mọi chuyện rồi chạy tới đây gày rắc rồi chứ? “Mục Thiên Lam, ngăn mẹ của cô lại, bạn trai của tôi bị kinh hãi cô gánh trách nhiệm nổi không?”, Mục Hải Yến tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết, bạn trai của tôi chính là cậu chủ của hãng vận tải Kim Thái, tài sản ước chừng hơn hai tỷ sáu đò la Mỹ đẩy. Nếu mẹ cô mà làm anh ấy bị thương, có giết cả nhà cô cũng không đền nổi đâu!”
Mục Thiên Lam oán hận vặn ngược lại: “Lúc anh của cô hại mẹ tôi thê thảm như vậy cô có nói với anh ta không? Bạn trai của cô là người, vậy mẹ tôi không phải là người sao? Hôm nay anh của cô không nói rõ với mẹ của tôi, chuyện này không có cho qua như vậy đâu!”
Thái độ của cô vô cùng kiên định “A!”
Mục Hải Long lúc này hét thảm lên một tiếng, bất thình lình bị Ngô Tuệ Lan phía sau lưng chém một nhát.
Bà cụ Mục thấy thế lập tức quát ầm lên: “Dừng tay lại cho tôi! Lập tức dừng tay lại cho tôi!”
Chém được một nhát, Ngô Tuệ Lan hả dạ không ít bèn ngừng lại, lửa giận hừng hực nói: “Muốn con dừng lại cũng được thôi, nhưng nhất định phải làm rõ với con. Không làm rõ, con sẽ chém chết Mục Hải Long mới thôi!”
Bà cụ Mục giận dữ nói: “Cô muốn làm rõ cái gì?”
“Tiền con thua bạc, Mục Hải Long phải bồi thường lại cho con!”, Ngô Tuệ Lan nói.
Mục Hải Long quát: “Tôi không có ép dì phải cờ bạc, tự dì cờ bạc thua tiền, mắc gì tôi phải đến chứ!”
“Vậy tôi sẽ chém chết cậu!”
Ngô Tuệ Lan lại giơ con dao phay trong tay lên. “Đủ rồi!”
Bà cụ Mục quát lên: “Cho Thiên Lam quay trở lại công ty làm phó Chủ tịch, hỗ trợ cho Hải Long trong chuyện làm ăn của nhà họ Mục. Nhà mấy người được hai mươi phần trăm lợi nhuận, làm rõ như này cô đã hài lòng chưa?”