Nửa tiếng sau.
Đội xe chạy vào một làn đường tương đối ít phương tiện giao thông qua lại, là khu vực gần ngoại ô của thành phố.
Lúc này, chiếc xe đi theo sau đội xe kia cũng không đi lên nữa.
Tài xế nhanh chóng bấm điện thoại. “Đại ca xin chú ý, xin chú ý, đội xe đã tiến vào đường Lập Nghiệp. Chỉ cách tới nơi mai phục ba cây số, không có chiếc xe nào theo sau. Cực kỳ an toàn, xin chuẩn bị mai phục cho tốt.” “Đã nhận được, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho mai phục” Cúp điện thoại, chiếc xe con theo đuôi phía sau, tốc độ lái cũng dần chậm xuống, từ từ chạy tới đường Lập Nghiệp. “Thật muốn nghe được tiếng nổ rầm rầm vang lên.”
Tài xế người Hạ Quốc nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ chờ mong. Lúc này, một đoạn đường nào đó trên đường Lập Nghiệp. “Các anh em, mục tiêu đã tới gần, dự tính khoảng hai phút sau sẽ đến đoạn đường này, để xe nằm ngang ở giữa đường cái, sau đó xuống xe, chờ đoàn xe tới gần lập tức thực hiện ném b!”
Một người đàn ông áo đen hô lên.
Chỉ một lát sau, ba chiếc xe tải đã dừng sát bên lề đường, rồi chợt quay ngang ngay giữa đường cái, gần ba mươi người áo đen bước xuống, đứng ở hai bên xe vận tải, đối diện với hướng chiếc xe đang chạy, thi nhau móc lựu đạn ra, chuẩn bị ném. “Lần này là ba mươi mốt chiếc xe vận tải. Nếu nổ nát hết toàn bộ, làm những tài xế kia cũng bị nổ chết hết, nhất định Thương Mại Thiên Lam sẽ phải chịu một đòn trí mạng, muốn thắng trong trận đấu kinh doanh với thương hội Hạ Quốc chúng ta, bọn họ không có năng lực đó, chỉ có thể chờ phá sản thôi.” “Sau đó ở bên hội trưởng, cho người uy hiếp tính mạng của Mục Thiên Lam và người nhà, để bọn họ xử lý Tiêu Thanh kia, bọn họ không dám không nghe theo” “Lúc đó, mối thù của cậu chủ Tổng Tuấn Cơ sẽ được báo rồi!”
Người áo đen cầm đầu hưng phấn nói. “Ha ha!”
Mấy người áo đen thay nhau cười to.
Một phút sau đó. “Đến rồi, đến rồi! Mục tiêu đến rồi!”
Nhìn phía trước thấy có ánh đèn xe chói mắt phỏng tới, lại có tiếng bánh xe nặng nề truyền đến, người áo đen cầm đầu cực kì hưng phấn. “Cuối cùng bọn họ cũng đến, các anh em, lên hết cho tôi, thực hiện ném b vào mục tiêu “Vâng, đại ca!”
Ba mươi người áo đen như trở nên điên cuồng. Trên tay tất cả đều cầm lựu đạn, chạy như điên về phía đội xe, có một loại cảm giác muốn dùng lưỡi lê liều mạng với kẻ địch.
Lại nói Tiêu Thanh.
Anh là người dẫn đầu lái chiếc xe hàng kia.
Nhìn qua kính chắn gió, đột nhiên thấy khoảng ba mươi người áo đen xuất hiện, đang chạy nhanh tới chỗ xe chở hàng. “Ha ha!”
Anh thấy vậy cũng phấn chấn tinh thần, nhịn không được cười lớn, nhấc bộ đàm hô to: “Các anh em, mục tiêu đã xuất hiện. Ở ngay trước đầu xe của tôi, mọi người nhanh chóng xuống xe, thực hiện tấn công tới mục tiêu!”
Vừa dứt lời.
Két két!
Một loạt tiếng phanh xe chói tai vang lên. “Ha ha!”
Người áo đen cầm đầu cười to. “Các anh em, bọn họ vừa dừng xe. Có lẽ đã phát hiện ra chúng ta, sợ bị bên mình ném b nên chuẩn bị xuống xe chạy trốn, nhìn cho kỹ, một người cũng không được để thoát!”
Nhưng không ngờ, anh ta vừa dứt lời.
Đã thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe vận tải ở gần nhất kia, tay cầm khẩu súng tiểu liên, chĩa sang chỗ anh ta.
Ngay sau đó, một âm thanh tức giận vang lên. “Bọn khốn kiếp, mấy người rơi vào bẫy rồi, giơ tay lên hết cho tôi, nếu không bắt chết toàn bộ!”
Giết nhóm người áo đen này không phải là mục đích của Tiêu Thanh.
Mục đích của anh là bắt sống bọn họ, sau đó cạy miệng từng người, làm từng thế lực Hạ Quốc trên mảnh đất này phải nhận tội, sau đó một mẻ hốt gọn hết mấy thế lực kia, diệt cỏ tận gốc.
Cho nên anh mới không nổ súng.
Nếu không, hộ quốc Chiến Soái ra tay, giờ phút này, những người áo đen đã trở thành thi thể hết rồi. “Không ổn! Chúng ta bị mắc bẫy rồi!”
Người áo đen cầm đầu nghe vậy, nhìn thấy đối diện một đám người đang chĩa súng tiểu liên đi về phía mình, anh ta nhanh chóng sợ hãi kêu lên.
Giờ phút này anh ta mới hiểu được, mấy tài xế kia không phải tài xế bình thường, cũng không phải lính tuần, mà là binh sĩ, bọn họ có chuẩn bị mà đến.