Nhưng sau một tuần yên ổn trôi qua, một đợt khủng hoảng lại đổ xuống thương mại Thiên Lam.
“Chủ tịch, chủ tịch Lưu của ngân hàng Hoa Kỳ gọi đến, nói rằng đã số tiền chín mươi tỷ đã cho công ty vay, cùng với khoản vay cầm cố sáu mươi tỷ bất động sản đứng tên cô, tất cả phải trả hết trong vòng ba ngày, nếu không ngân hàng sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế”
“Chủ tịch Lưu bảo đây là ý kiến của tổng cục, mong cô có thể hiểu cho”
Giám đốc tài chính nói.
Mục Thiên Lam đảo mắt.
Cô lấy đâu ra m chín mươi tỷ bây giờ!
Rất nhanh sau đó, giám đốc nghiệp vụ Hứa Thanh Lan chạy vào văn phòng.
“Không ổn rồi chủ tịch. Nhiều chủ hàng từ nhà kho Thành Gia gọi đến, nói rằng bắt đầu từ ngày mai hàng hóa của bọn họ sẽ không cần đội xe của chúng ta đến chở nữa.”
“Những khách hàng nhỏ lẻ còn lại cũng đã gọi đến, họ bảo về sau sẽ không lấy hàng từ thương mại Thiên Lam nữa”
Mục Thiên Lam nghe xong, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Ai? Là ai đang chèn ép thương mại Thiên Lam!”
Cô tức điên lên được.
Một lúc sau, bên lễ tân có người chạy vào.
“Chủ tịch, bên ngoài có anh Lý, trợ lý của thương hội Hạ Quốc muốn gặp cô.”
Mục Thiên Lam nhíu mày.
“Bảo anh ta vào đi.”
“Vâng!”
Phác Cảnh Huy nhanh chóng bước vào văn phòng chủ tịch.
“Anh Phác, anh đến công ty của chúng tôi, xin hỏi là có việc gì?”
Mục Thiên Lam hỏi, cô biết chắc hẳn không phải chuyện gì tốt.
Bởi vì Tổng Tuấn Cơ là người bên Hạ Quốc.
Như dự đoán.
Chỉ thấy Phác Cảnh Huy cười lạnh: “Ngân hàng Hoa Kỳ đòi lại chín mươi tỷ đã cho vay, rất nhiều công ty đã chấm dứt hợp tác với cô, cũng có thông tin nói nhiều công ty không cần đến đội xe của cô nữa. Cô chắc hẳn phải nhận được rồi chứ?”
Sắc mặt Mục Thiên Lam nháy mắt tối sầm.
“Là trò quỷ của thương hội các người đúng không?”
“Đúng rồi.”
Phác Cảnh Huy nói: “Thương hội Hạ Quốc được thành lập bởi sự hỗ trợ của tỷ phú Thiên Lạc. Chồng của cô lại chặt đứt huyết mạch của cháu trai tỷ phú Thiên Lạc, thương hội Hạ Quốc chúng tôi lại có thể không chèn ép công ty của cô hay sao?”
“Nhưng mà, chúng tôi vẫn sẵn sàng cho cô một lối thoát, chỉ cần đáp ứng được một chuyện, sự chèn ép đối với công ty cô sẽ ngay lập tức hủy bỏ, hơn thế nữa chúng tôi sẽ giúp thương mại Thiên Lam trở nên càng lớn mạnh!”
Mục Thiên Lam ngập ngừng hỏi: “Các người muốn tôi làm gì?”
Phác Cảnh Huy thế mà lại nghiêm túc nói: “Chỉ cần cô chặt đi anh bạn nhỏ của chồng mình, để anh ta trở thành thái giám, cơn khủng hoảng này tự nhiên sẽ biến mất”
Mục Thiên Lam vừa nghe, trong đầu tức khắc ầm ầm như nổ lửa.
“Mẹ kiếp, cút khỏi đây!”
Cô chộp lấy tập tài liệu trên bàn, cả ống đựng viết mà ném thẳng vào mặt Phác Cảnh Huy.
“Anh điên rồi!”
Phác Cảnh Huy tức giận nói: “Không làm thế thì lấy đầu ra chín mươi tỷ? Làm sao bán được gần mười nghìn tấn hàng trong kho? Hai mươi lăm chiếc xe không chở hàng, cô lấy đâu ra tiền trả lương cho tài xế?”
“Bởi thế, cô bắt buộc phải làm điều này, đây là lối thoát duy nhất cho thương mại Thiên Lam, nếu không thì cô chỉ có nước chờ phá sản!”
“Cho dù là phá sản tôi cũng không nghe lời của các người! Cút ngay!”
Mục Thiên Lam lửa giận ngút trời.
“Hu!”
Phác Cảnh Huy chế nhạo: “Vậy thì cô cứ chờ phá sản
Nói xong anh ta xoay người chuẩn bị rời đi. đi!”
Kết quả ngay khi vừa mới quay người lại, một năm đẩm đấm thẳng vào mặt anh ta.
Bich!
Phác Cảnh Huy hét lên một tiếng thê thảm, cứ thế ngã vật xuống, máu mũi không ngừng tuôn ra, mũi bị đánh đến bị lệch đi, đau đến không thốt nên lời.
“Tiêu Thanh, sao anh lại đánh người.”
Mục Thiên Lam khóc không ra nước mắt.
Mọi việc đến nước này, cô có thể đoán được tám chín phần là do Tiêu Thanh cho người giẫm lên viên bị của Tổng Tuấn Cơ.
Bây giờ Tiêu Thanh lại cho trợ lý chủ tịch thương hội Hạ Quốc một cái giáng xuống mặt đến mũi cũng muốn gãy luôn.
Thế này còn không phải là tội chồng chất tội hả? “Anh ta đe dọa em, ức hiếp em, anh liền đánh anh ta, vì em là vợ anh.”
Tiêu Thanh nói một cách nghiêm túc.
Mục Thiên Lam vừa tức giận lại vừa cảm động. Tức giận vì cách Tiêu Thanh xử lý mọi việc thật quá bạo lực.
Lại cảm động vì Tiêu Thanh luôn đứng ra bênh vực mỗi khi cô bị ức hiếp.