“Hay là chúng ta tìm một nơi thích hợp để giải quyết di?”
Thái độ của Tiêu Thanh đối với bố của anh khiến cô nghi ngờ hai bố con họ có hiểu lầm gì đó.
“Được đó, được đó!”
Tiêu Vĩnh Nhã liên tục gật đầu.
Sau đó, cả ba người đến phòng riêng của một quán trà gần đó.
“Tiêu Thanh, anh nói trước đi.”
Mục Thiên Lam nói.
Tiêu Thanh không muốn nhắc lại quá khứ đau buồn kia
Tiêu Vĩnh Nhã cười cười: “Hay là để bố nói trước cho ” Thế là ông ấy bắt đầu kể lại.
“Lúc còn học ở đại học Thanh Hoa, bố và mẹ của Tiêu Thanh là bạn cùng lớp. Không lâu sau khi tốt nghiệp, bà ấy liền mang thai Tiêu Thanh, lúc ấy chưa kết hôn mà đã có thai, sẽ bị mọi người đàm tiểu. Bố và bà ấy giấu giấu diễm diểm rồi sinh ra Tiêu Thanh.”
“Lúc đó hai người thuê một căn nhà sơ sài ở kinh đô, bà ấy chăm Tiêu Thanh, bố thì đi làm kiếm tiền, ba người chung sống với nhau rất hạnh phúc.”
“Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, một đêm nọ nửa năm sau, sau khi tăng ca bố trở về nhà, mẹ của thằng bé đã để lại một bức thư, cứ thế bỏ lại hai bố con!”
“Vì phải chăm sóc Tiêu Thanh, bố không đi làm kiếm tiền nữa, chỉ có thể mang nó trở về quê ở Nghĩa Cảnh, nhưng vì bố chưa kết hôn mà đã có con, nên ông nội Tiêu Thanh không thích nó lắm, ông ấy cũng căm giận bố, bố và Tiêu Thanh trong nhà họ Tiêu cũng không có địa vị gì.”
“Nhưng mà Tiêu Thanh cũng ngoan lắm, lúc thằng bé bảy tám tuổi, bố bị người nhà mắng mỏ, nó thường đứng ra trút giận thay bố, tính tình y chang mẹ nó, dũng cảm lại có cá tính.
Lúc nói đến đây, miệng Tiêu Vĩnh Nhã nở một nụ cười hạnh phúc.
Lại tiếp tục kể: “Mặc dù người nhà họ Tiêu không muốn nhìn thấy hai bố con, nhưng hai bố con vẫn yêu thương lẫn nhau, đó là một điều vô cùng hạnh phúc.”
“Cho đến khi Tiêu Thanh được mười sáu tuổi, cậu ấm nhà họ Trần ở Nghĩa Cảnh đã mắng thằng bé có mẹ sinh ra mà không có mẹ dạy bảo, còn chửi nó là đồ con hoang, cười nhạo nó, lăng nhục nó, nó liền giận dữ đi đánh cậu Hàn, nhà họ Hàn trách tội, muốn ông nội thằng bé phải đánh chết Tiêu Thanh, nếu không ông ta sẽ hủy hoại cả nhà họ Tiêu.”
“Ông nội thằng bé không còn cách nào khác, chỉ đành sai người đánh gãy chân gãy tay nó, rồi vứt nó ra khỏi nhà. Bố muốn rời khỏi nhà họ Tiêu, đem con trai đi trị thương, nhưng bọn họ không cho, nhốt bố trong phòng, ba ngày sau bố chạy ra ngoài được rồi liền đi tìm Tiêu Thanh, thế nhưng lại tìm không thấy nó đâu nữa.”
“Đã mười hai năm kể từ ngày đó rồi, bố không gặp lại nó, còn tưởng là…”
Nói đến đây Tiêu Vĩnh Nhã khóc không thành tiếng. Mục Thiên Lam nghe xong run rẩy cả người, vô cùng tức giận.
“Lúc đó Tiêu Thanh thật bất lực không có ai giúp đỡ cả, thật đáng thương!”
Cô đau lòng muốn chết, nhè nhẹ hỏi: “Tiêu Thanh, lúc đó làm sao mà anh vượt qua được?”
Tiêu Thanh chua xót nói: “Lúc đó đang bò ngoài đường, gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, không ai muốn cứu anh cả.
“Khi anh sắp chết đói, một đoàn xe quân sự chạy qua, có vị chỉ huy kia thấy anh đáng thương nên đã cứu anh, đưa anh đến bệnh viện chữa trị.
“Sau khi vết thương lành anh lập tức gia nhập quân đội. Quân đội đã cứu anh, nên anh phải lấy mạng mình mà đáp đền, sau đó anh trở thành một chiến sĩ vẻ vang của quốc gia.
Mục Thiên Lam nghe xong liền rưng rưng nước mắt.
“Ông xã làm đúng lắm, anh là niềm kiêu hãnh của em, em tự hào về anh, anh là một người đàn ông có tình có nghĩa, được gả cho anh em quyết không hối tiếc!”
Tìm đâu ra một người đàn ông xả thân quên mình, lập công trên chiến trường để đền đáp công ơn?
Một người chồng như vậy, bản thân sao có thể không hài lòng cho được?
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong mới biết thì ra Tiêu Thanh đã được quân đội cứu mạng, sau này lại trở thành một quân nhân, điều này khiến ông ấy rất vui mừng.
Sau khi trò chuyện vài câu, Mục Thiên Lam đem hai tay của Tiêu Thanh và Tiêu Vĩnh Nhã đặt lên nhau, nói: “Tiêu Thanh, em có thể thấy được bố anh thật sự vẫn rất yêu anh.”
“Có thể anh hận ông ấy vì đã không có mặt lúc anh gặp khốn cùng”
“Nhưng anh phải biết rằng nếu bố có thể cứu anh, ông ấy sẽ không để anh phải sống lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Cho nên hãy để quá khứ ngủ yên, cho nó qua đi, anh có thể hận người nhà họ Trần, cũng có thể hận người nhà họ Tiêu, nhưng em hy vọng anh đừng nên oán hận bố mình. Bởi vì bố chỉ có một đứa con trai là anh, ngần ấy năm qua đều không lấy thêm một người phụ nữ nào khác, nếu anh không thừa nhận ông ấy, ông ấy sẽ cô đơn và buồn bã biết bao, phải không anh?”