Một năm sau, ông cụ qua đời, tổ tiên 18 đời nhà anh bị người nhà họ Mục mắng chửi.
Ấy vậy mà Mục Thiên Lam vẫn không ly hôn với anh. Anh cũng đau xót cô nên chỉ nghĩ sẽ ở lại nhà họ Mục trong 3 năm.
Ba tháng trước, biên giới lại xảy ra chuyện: Chỉ chờ một giấy lệnh truyền xuống, anh liền dẫn đầu các an hem trong quân ngũ tiến đến biên giới lần nữa.
Anh không dám trì hoãn thời gian, vừa đúng dịp bị mẹ vợ gây chuyện quát mắng, anh liền rời nhà bỏ đi.
Nhưng anh không ngờ rằng trong thời gian anh vắng mặt, vợ của anh lại bị người khác ép phải nhảy lầu.
Đáng ghét!
“Để tôi biết là ai, tôi nhất định sẽ băm vằm kẻ đó!
Sau một tiếng rưỡi.
Máy bay chiến đấu hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cố Cảnh.
“Vợ tôi sao rồi?”
Tiêu Thanh vừa xuống máy bay đã lập tức hỏi người phụ nữ quyến rũ tới đón anh.
Cô ấy là cấp dưới của Tiêu Thanh, Bạch Băng Thu, cũng là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, chỉ nhánh Cố Cảnh.
“Mừng anh quay lại, vợ anh hiện tại vẫn ở trên sân thượng, tình trạng rất không ổn định, ai khuyên gì cũng không nghe.”
Bạch Băng Thu trả lời.
“Cô đưa tôi đi.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Vào lúc này, tại tòa nhà Thiên Sơn.
Gió rất lớn, một người con gái xinh đẹp như ngọc đứng trên sân thượng của tòa nhà. Dáng vẻ xinh đẹp nhưng †iều tụy, từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô khiến người khác nhìn vào thôi cũng cảm thấy tiếc thương.
“Thiên Lam! Con gái bảo bối của mẹ, nghe lời mẹ mau xuống đây. Con ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì dại dột.”
Mẹ cô là Ngô Tuệ Lan khóc lóc nức nở.
“Thiên Lam, con đừng nghĩ quẩn, con xuống đây với ba được không?
Nghe lời ba đi con.”
Ba cô Mục Anh Minh cũng lo lắng
Chương?
không thôi.
“Không!”
Mục Thiên Lam lắc đầu, khuôn mặt cô không hiện lên cảm xúc nhưng cơ thể cô lại đang run rẩy.
“Tiêu Thanh không cần con, bà ngoại và ba mẹ lại ép con phải kết hôn với Trương Tuấn Kiệt. Anh ta là loại người lòng dạ nham hiểm, con không muốn kết hôn với anh ta, anh ta liền tìm người đánh con, đe dọa con, sử dụng quan hệ của mình ép công ty phá sản.”
“Anh ta có tiền có quyền, chỉ khi con chết, anh ta mới có thể bị trừng phạt.”
“Wì vậy, xin lỗi ba mẹ, con gái bất hiếu, khiến ba mẹ phải đau lòng rồi.”
Ngô Tuệ Lan và Mục Anh Minh khóc đến chết đi sống lại.
“Con phải đi tìm tên khốn kiếp Trương Tuấn Kiệt đó, con phải khiến anh ta tha cho chị con, nếu không con sẽ liều mạng với anh tai”
Em trai Mục An Phong lau nước mắt lập tức rời đi.
“Nếu gió, đừng đi! Đừng đi!”
“An Phong, đừng đi! Đừng đi Mục Thiên Lam hét lớn, cơ thể cô lảo đảo.
Cảnh sát bên dưới đều bị tiếng hét làm cho giật mình.
“Cô Mục, bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Tôi sẽ gọi cho Trương Tuấn Kiệt, tôi sẽ nói anh ta bỏ qua cho cô.”
Một người cảnh sát mở máy kết nối cuộc gọi.
“Trương Tuấn Kiệt, hiện tại cảm xúc của cô Mục Thiên Lam rất không ổn định, tôi ra lệnh cho anh phải hứa với cô ấy không cho người đánh cô ấy, không làm phiền cô ấy nữa. Mau lên, nếu không cô ấy sẽ nhảy lầu mất!”
Giọng nói của Trương Tuấn Kiệt vang lên trong điện thoại.
“Tôi không nói chuyện với cô ta, tôi cũng không rảnh quản chuyện cô ta nhảy lầu. Mà tốt nhất là nhảy đi, nếu không tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là ác mông.”
Bíp bíp.
Điện thoại liền bị ngắt.
Cảm xúc của Mục Thiên Lam trở nên mất kiểm soát.
“Tôi không muốn sống trong cái bóng của anh ta! Tôi muốn anh ta phải trả giá cho cái chết của tôi!”
Nói xong, chân cô bước ra không trung, cả người cô nghiêng mà rươi xuống.
“Thiên Laml”
Ba mẹ cô đau lòng hét lên.
Đúng lúc này, ở dưới 100 mét, Tiêu Thanh bước xuống từ Rolls Royce nhìn cảnh tượng mà bị sốc.
“Vợt”
Anh hét lên một tiếng, như mãnh hổ lao ra, lao thẳng về phía tòa nhà mà Mục Thiên Lam đứng.
Cảnh tượng này làm cho anh cảm thấy sợ hãi, tim anh như sắp nổ tung.
Độ cao 100 mét, ngay cả khi có căng màn bảo hộ bên dưới cũng chưa chắc có thể bảo vệ an toàn.
Mà Mục Thiên Lam, lại nhảy cắm đầu xuống trước.