Mục lục
CHIẾN SOÁI TIÊU THANH MẠC THIÊN LAM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47


“Tiếc quá.”


Trên mặt mọi người hiện đầy vẻ thất vọng.


Ngay tại lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Tiêu Thanh đi vào.


“Anh còn có mặt mũi đi vào. Không sợ tôi đánh chết anh hay sao?” Lâm Thanh Dương cả giận nói.


Tiêu Thanh nhàn nhạt nói: “Ba cậu kính tôi như kính thần. Nếu như ông ta nghe thấy được lời này của anh thì có thể đánh cậu đến mức tè ra quần.”


Đám người Tiêu Hữu Cường thì là lần đầu tiên Tiêu Thanh gặp, mà Lâm Thanh Dương là bạn trai của bạn thân Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh gặp anh ta mấy lần, biết anh ta là con trai của chủ tịch địa sản Cảnh Thái, Lâm Chí Hùng mời rượu rót rượu cho anh chính là ba của Lâm Thanh Dương anh ta.


Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Thanh nói “Ba cậu kính tôi như kính thần”.


“Sao anh…”


Lời kia của Tiêu Thanh làm cho Lâm Thanh Dương tức đến muốn học máu.


Làm sao người này có thể giả bộ như vậy được chứ!


Ngay cả Mục Thiên Lam cũng giận đến mức cười. Người chồng này của mình cứ thích khoác lác, thật sự quá bực mình nhưng lại thật là đáng yêu. Sao anh có thể nói ra những lời hài hước như vậy chứ!


“Tôi thật sự không chịu nổi bộ dạng này của anh nữa. Thanh Dương, thanh toán đi rồi chúng ta rời đi, thấy anh ta em cũng muốn ói. Thật sự không biết Thiên Lam làm sao chịu đựng được loại người như vậy, quá bội phục.” Lưu Ngọc Huyên cực kỳ khó chịu nsoi.


“Nhân viên phục vụ, thanh toán!”


Lâm Thanh Dương cũng không chịu nổi. Nếu không phải Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyên có quan hệ tốt để cho Mục Thiên Lam chút mặt mũi, nếu không anh ta đã sớm ra tay đánh Tiêu Thanh rồi. Con mẹ nó chứ. Một cậu ấm lại bị một thằng shipper ăn hiếp sao?


Rất nhanh, nhân viên phục vụ liền dẫn một em gái thu ngân cầm máy POS đi vào.


“Cậu Lâm, để tôi trả cho.” Tiêu Hữu Cường nói.


Lâm Thanh Dương khoát tay nói: “Tôi trả, đã nói mới các cậu ăn cơm, làm sao có thể để các cậu trả được.”


“Tôi trả tôi tả.” Tiêu Hữu Cường cầm thẻ ngân hàng ra.


“Để tôi để tôi.” Lâm Thanh Dương cầm thẻ ngân hàng của Tiêu Hữu Cường, rồi lấy thẻ ngân hàng của mình ra, nói: “Bao nhiêu tiền. Cà thẻ.”


Em gái thu ngân nói: “Thưa ngài, các ngài tổng cộng tiêu tốn ba tỷ sáu trăm bốn mươi mốt triệu, giám đốc của chúng tôi nói bỏ số đuôi đi, thu các ngài ba tỷ sáu là được.”


“Cái gì!”


Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ.


“Có lầm hay không, một bữa cơm nào tốn nhiều tiền như vậy, cướp bóc phải không ?” Lưu Ngọc Huyên khó chịu nói.


Em gái thu ngân mỉm cười giải thích: “Các ngài dùng ba bình Remy Martin Louis XIII Black Pearl, đây là rượu quý mà ông chủ của chúng tôi đã cất giấu, một chai một tỷ hai, các ngài uống ba bình thì là ba tỷ sáu, tiền thức ăn cũng không tính của các ngài, làm sao còn nói chúng tôi cướp bóc chứ?”


“Ai bảo các người mang rượu quý của ông chủ lên cho chúng tôi uống chứ!”


Tiêu Hữu Cường rất căm tức.


Nhân viên phục vụ chen miệng vào: “Là chính anh nói muốn rượu đắt tiền nhất, ông chủ chúng tôi cất giấu bốn bình Remy Martin Louis XIII Black Pearl, bởi vì gần đây trong tay túng thiếu nên lấy ra bán, tôi vốn nói cho anh biết một chai rượu đắt tiền nhất là một tỷ hai, nhưng anh không để cho tôi nói mà bảo tôi cứ mang lên đi, còn nói nhà mình mở cửa hàng 4S sẽ trả nổi, tôi lấy tới cho anh tiêu, anh nói lại thêm hai bình nữa, cứ thế hết ba bình”


Tiêu Hữu Cường thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.


“Con mẹ nó, không phải là cô đã lừa tôi hay sao?”


Em gái thu ngân nói: “Quán bar Đại Dương chúng tôi chưa bao giờ lừa khác, là chính anh yêu cầu uống rượu đắt tiền nhất, phục vụ mới lên rượu đắt tiền nhất cho anh, cho nên mong rằng anh hãy thanh toán đi, quán rượu Đại Dương là do em vợ của Kim gia mở, nếu như anh không tính tiền ăn thì tự gánh lấy hậu quả.”


Tiêu Hữu Cường nhất thời ngay cả rắm cũng không dám thả ra.


Lâm Thanh Dương lập tức trả thẻ ngân hàng cho Tiêu Hữu Cường, nói: “Cái đó… cậu Tiêu, cậu trả cái này đi.”


“Anh trả đi cậu Lâm, tôi…” Tiêu Hữu Cường khó mà mở miệng.


Lâm Thanh Dương vuốt tay: “Tiền tiêu vặt của tôi cũng không nhiều như vậy, cho nên vẫn là anh trả đi.”


Tiêu Hữu Cường khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng không có nhiều như vậy, nếu không mọi người mỗi người bỏ ra ba trăm triệu, còn lại tôi bù vào được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK