Mục Thiên Lam đã say bí tỉ, nhưng nghe thấy Mục Hải Long nói nghiêm trọng như thế, cả người đều tỉnh táo lại, lảo đảo đi qua, kéo lấy Tiêu Thanh nói: “Được rồi Tiêu Thanh, đừng chuốc nữa, em sợ.”
Cô có thể không sợ sao?
Đây chính là con trai nhà phủ hộ đó!
Không những có ông bố giàu có, nhà ngoại càng giàu, thế lực còn lớn, cô cũng không dám nghĩ đến nếu như bị báo thù sẽ là tai nạn khủng bố đến mức nào.
Tiêu Thanh khuôn mặt chân thành nói: “Vợ, đừng sợ, trời có sập xuống anh cũng chống giúp em.
“Cậu chống cái rắm à?”
Mục Hải Long giận giữ giậm chân như sấm: “Lúc đầu là đập Mặc Hào, đánh cậu Trần cậu đã bị người ta bắt lại. Hôm nay nếu như cậu làm cậu Hàn say chết, nhà vợ cậu đều phải chết!”
Tiêu Thanh sắc mặt lạnh lùng, bỏ bình rượu đang rót dở xuống, ném về phía Mục Hải Long.
“Aaaaaa!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trán của Mục Hải Long như sắp bị đập nát, trong giây lát ngay cả rằm cũng không dám thả.
Mục Thiên Lam sợ hãi cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng nên ngồi sụp xuống đất, say khướt nói: “Tiêu Thanh, em muốn về nhà. Anh nhanh đưa em về nhà đi.”
Tiêu Thanh cũng đau lòng cô, lập tức buông Hàn Thanh Văn đang bị chuốc say như chết ra, ôm Mục Thiên Lam kiểu công chúa lên nói với Lưu Ngọc Huyên: “Ai tát cô một cái, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất tát lại, tôi phải đưa Thiên Lam về nhà trước.”
Tiêu Thanh đã mở lời, Lưu Ngọc Huyền khí thế bừng bừng, xông về phía mấy vị tiểu thư không biết có phải thật hay giả danh viện hung hăng tát mấy cái “Bốp! Bốp! Bốp!”
Mỗi người một tát đánh cho mấy cô chiêu không dám họ he một tiếng, bọn bọ sớm đã bị sự tàn độc của Tiêu Thanh làm sợ mất mật rồi!
Trong lúc trở về nhà.
“Con gái, con bị sao vậy? Sao cả người lại bị chảy máu thế này?”
“Chị! Chị sao lại thế này? Chị đừng dọa em mà!”
“Thiên Lam bị xe đâm hay sao? Mau đưa đi bệnh viện đi, còn ôm về nhà làm gì nữa!”
Nhưng nhìn đến đầu tóc Mục Thiên Lam cũng nhuộm thành màu đỏ, yên tĩnh nằm trong vòng tay của Tiêu Thanh không động đậy, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong cũng bị dọa sợ mất mật.
“Bố, mẹ, An Phong, không phải máu, là rượu vang. Thiên Lam bị người khác chuốc rượu, cả nhà đừng lo lắng quá” Tiêu Thanh giải thích.
Hù!
Cả nhà lớn bé thở dài một hơi.
“Sao lại bị chuốc say như thế?”
Ngô Tuệ Lan hỏi.
Ngô Bội Dao và Đinh Chấn Huy cũng đi vào theo sau, mỗi người một câu nói ra tình huống lúc đấy.
“Cái gì?”
Ngô Tuệ Lan nghe được như thế sợ đến mức giãy nảy lên.
“Cậu ta, cậu ta, cậu ta… giả mạo hộ quốc chiến thần, đem con trai của nhà giàu đánh đến thừa sống thiếu chết, còn chuốc con nhà người ta sáu bình rượu vang?”
“Đúng rồi dì Lan”. Đinh Chấn Huy nói: “Cậu Hàn là thảm nhất, còn có cháu trai của phó thống đốc Trần là Trần Hiền cũng bị anh rể nên một cái bát, đầu cũng bị đập vỡ, chảy rất nhiều máu”
Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống, ngồi xuống đất khóc lóc.
“Tạo nghiệt mà! Sao cậu có thể đối xử với những kẻ nhà giàu đó như vậy được. Như thế chẳng khác nào muốn lấy mạng cả nhà tôi chứ?”
Tiêu Thanh nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
“Không có chuyện gì đâu?”
Đinh Chấn Huy cười lạnh: “Đánh họ hàng của phó thống đốc Trần đã là rất nghiêm trọng rồi, còn quan trọng hơn là người còn đánh cậu Hàn sắp chết, chuốc say cậu Hàn sắp chết nữa.
“Tôi nghe người ta nói rồi, ông ngoại của cậu Hàn là nhà quyền quý số một ở thủ đô, ông ta chính là một vị tướng lĩnh trong Chiến bộ. Chỉ cần ông ngoại của Hàn thiếu muốn báo thù, chỉ trong tích tắc có thể làm anh và cả nhà Thiên Lam sẽ tan xương nát thịt”
Nghe đến những lời này, cả nhà Mục Thiên Lam đều bị dọa đến mặt trắng bệch.
Tiêu Thanh ánh mắt giận dữ nhìn Đinh Chấn Huy: “Không phải nhà anh có nhiều quan hệ sao? Thiên Lam bị lăng nhục anh không dám cứu, ngồi xổm xuống đất trốn như chó cụp đuôi. Tôi cứu Thiên Lam, anh không cảm thấy nhục nhã cũng thôi, còn dám ở đây châm chọc. Cái loại hèn nhát giống như anh, mềm năn rằn buông, có tư cách gì để cạy góc tường tôi, có tư cách gì ở tại Thanh Châu mà không cút về Doanh Châu của anh đi?”