Mục lục
CHIẾN SOÁI TIÊU THANH MẠC THIÊN LAM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173





Tiêu Thanh chính là Hộ quốc chiến soái, Mục Thiên Lam là vợ của Tiêu Thanh, Hộ quốc chiến soái có thể không thích Mục Thiên Lam được hay sao?





Vốn dĩ là bị làm cho cứng họng.





Hoàng Khánh Bưu lúc này nhìn về phía Mục Thiên





Lam, cười hắc hắc: “Cô Mục ngọc ngà cao quý, đàn em của tôi không hiểu chuyện đã đắc tội với nhân vật lớn như cô Mục đây, xin cô tha thứ cho tôi có được không? Tôi dập đầu lạy cô đó cô Mục!”





Dứt lời, Hoàng Khánh Bưu dập đầu liên tục về phía Mục Thiên Lam. “Anh Bưu, anh anh anh…mau đứng lên đi. Tôi tôi tôi…sợ”.





Mục Thiên Lam sợ hãi trước thái độ của Hoàng Khánh Bưu. Cô chỉ là một người bình thường, anh Bưu lại là người lăn lộn trong thế giới ngầm. Để anh ta dập đầu trước cô, bảo sao cô lại có thể không sợ được?





Lỡ như anh Bưu vì chuyện này mà bị mất mặt, thời gian sau lại tìm cô báo thù vậy thì phải làm sao đây? “Cô Mục, nếu cô không tha thứ cho tôi, tôi vẫn sẽ cứ dập đầu như thế, không dám đứng lên đầu.





Hoàng Khánh Bưu vừa nói vừa dập đầu.





Anh ta cũng không dám cầu xin Tiêu Thanh tha thứ, bởi vì Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, tính cách rắn rỏi kiên quyết. Cho dù Tiêu Thanh có bằng lòng tha cho anh ta, vậy anh ta cũng phải bị trầy da tróc vảy





Nhưng Mục Thiên Lam lại không như thế, cô là một cô gái nhu mì nhỏ nhắn. Lạt mềm buộc chặt, anh ta tin rằng chỉ cần Mục Thiên Lam chịu tha cho mình, vậy Tiêu Thanh sẽ không tới mức phải lột da anh ta.





Hoàng Khánh Bưu lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều nằm, hơn nữa lăn lộn cũng rất giỏi, rất biết cách ăn nói, Sống trong đây nếu như không có chút EQ cùng với IQ thì đã bị người khác chém chết lâu rồi, làm gì còn sống được tới bây giờ.





Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh ta.





Mục Thiên Lam vội vã nói: “Tôi tôi tôi…tha thứ cho anh, anh mau đứng lên đi, đừng có dập đầu tiếp nữa!”





Hoàng Khánh Bưu như được ban phát cho ân huệ, nhếch môi nở nụ cười. “Cám ơn cô Mục!”





Anh ta lúc này mới đứng lên, vì khi nãy liên tục dập đầu nên trên trán hiện tại đã chảy máu rồi.





Nhưng anh ta cũng không để ý tới trán của mình, nhìn về phía anh Cơ quát lên: “Sao lại dám đắc tội tới cô Mục và anh Tiêu hả? Dám nói dối để gạt tôi đích thân qua tới, bắn cậu một phát chết quách đi cho rồi!”





Cả người anh Cơ run lên, quỳ xuống thở dốc. “Đại ca đừng bắn tôi, tôi nói, tôi nói ”





Sau đó, anh ta mới nói hết mọi chuyện đã xảy ra. “Mục Hải Long – anh họ của cô Mục là bạn hồi trung học và tiểu học của tôi, mấy ngày trước có tới tìm tôi nói về chuyện dì hai của cậu ta, cũng chính là mẹ của cô Mục. Bảo là gần đây bà ta phất lên nhờ vào tiền của bất chính, cứ luôn khoe khoang ở trước mặt của cậu ta, khiến cậu ta vô cùng tức giận”. “Sau đó cậu ta nói với tôi, mẹ của cô Mục mê cờ bạc, cũng nói cho tôi biết sòng bài mà bà ta thường xuyên lui tới để đánh mạt chược. Sau đó tôi tìm được một người bạn chơi mạt chược với bà ta cùng diễn một vở kịch, sau đó dắt bà ta tới sòng bạc thành phố”





“Bởi vì bà ta không biết gì về Phỉ Thúy, cũng không biết loại nào đáng giá, loại nào không. Ban đầu cho bà ta nếm thử một chút lợi nhuận, chờ cho tới khi bà ta bị nghiện loại hình này thì bắt đầu gài bẫy. Chi ra một triệu Phỉ Thúy thì có thể thu về mấy chục triệu Phỉ Thúy trên thương trường, bà ta không biết gì cả nên bán đi. Sau đó cũng thua sạch số tiền dư năm mươi hai tỷ năm trăm triệu, về sau còn nợ lại ba mươi sáu tỷ”. “Tôi gia hạn cho bà ta phải trả lại trong vòng một ngày, nếu không sẽ chặt hai tay của bà ta. Rồi hôm nay tôi bắt bà ta lại, Mục Hải Long còn nói với tôi là cậu ta rất hận thằng em rể Tiêu Thanh thường đánh cậu ta. Cho nên bảo tôi cùng triệt luôn em rể của cậu ta, sau đó thì tôi bị em rể của cậu ta chém”. “Đại ca, những lời kia của tôi nói đều là sự thật, cầu xin anh đừng bắn tôi! Đừng bắn tôi!”





Anh Ca nói tới đây liền ôm bắp đùi của Hoàng Khánh Bưu khóc ròng.





Mục Thiên Lam biết được chân tướng của sự việc, giận tới nghiến răng nghiến lợi, tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm. “Hóa ra là tên khốn kiếp Mục Hải Long đó, anh ta thật sự quá ngông cuồng rồi. Sao anh ta lại có thể làm ra chuyện hèn hạ như thế chứ, tại sao lại có thể đối xử với mẹ tôi, đối xử với chồng tôi như thế chứ!”





Cô hiện tại kích động tới mức sắp phát điên rồi.





Cứ tưởng rằng là bạn đánh mạt chược của mẹ mình đổ kỵ bà có tiền, nhưng thật không thể ngờ tới là Mục Hải Long ghen ghét trước cảnh cả nhà cô khấm khá nên ngầm giở trò ở phía sau.





Anh ta cuối cùng là thù hận lớn như thế nào… Lại có thể làm chuyện như thế? “Biến mẹ mày đi!”





Hoàng Khánh Bưu đạp anh Cơ văng ra, tức đến chịu không nổi: “Đến tay của mẹ cô Mục mà cậu cũng dám chặt, cậu quả thật là ăn gan hùm mật gấu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK