Cô ta cho rằng Trương Khanh là cố ý như vậy, đùa giỡn làm quá ấy mà, nên cô ta cười lạnh cầm lấy điện thoại di động trong tay Trương Khanh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chắc chắn chỉ là một hai số không.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn vào điện thoại.
“Trời ơi!”
Con người của cô ta nhất thời trợn to. Trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Một số không, hai số không, ba số không… mười số không, mười một số không.
Phía trước là số mười lăm. Một ngàn năm trăm tỷ.
Số dư trong momo của Tiêu Thanh lại là một ngàn năm trăm tỷ!
Cô ta hoài nghi đây là photoshop. Nhưng mà, thoát ra khỏi ví tiền thì vẫn hiện con số đó.
Cô ta sợ ngây người!
Hoàn toàn sợ ngây người!
Đây là anh trai giao hàng trong nhận thức của cô ta đó sao?
Đây là một phú ông chính cống thì có!
“Đồ chưa thấy qua cảnh đời, lúc này chỉ mới có chút tiền tiêu vặt đã làm cho các người sợ đến như vậy, nếu như cho các người thấy số dư trong thẻ ngân hàng thì có khi các người phát bệnh tim chết ngay tại chỗ cũng nên.”
Tiêu Thanh mặt đầy khinh bỉ, lấy lại đưa điện thoại di động.
Mà Linh San và Trương Khanh biết được đây chẳng qua là một chút tiền xài vặt thì tim muốn vỡ ra.
Anh trai giao hàng này hình như có quá nhiều tiền thì phải?
Nhà anh ta phá bỏ và dời đi nơi khác bao nhiêu đất mới bồi thường được số tiền đó chứ!
“Không đi lấy sợi dây chuyền cho tôi đi.”
Tiêu Thanh tức giận nói.
Nhân viên kia lấy lại tin thần, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nhìn Tiêu Thanh như nhìn phật sống, mặt đầy tươi cười nói: “Thưa phú ông, ngài chờ một chút, tôi lập tức đi lấy hàng cho ngài.”
Nhân viên cửa hàng đi lấy đồ, Tiêu Thanh thì nhìn Trương Khanh: “Chút tiền tiêu vặt này của tôi đủ để anh kiếm cả đời không?”
“Đủ rồi đủ rồi.”
Trương Khanh gật đầu, nụ cười rất khó coi.
“Sau này còn dám ở trước mặt tôi giả bộ khoe khoang không?”
“Không dám. Tôi không dám nữa.”
“Đã nói trước, tôi mua được sợi dây chuyện một tỷ ba thì sẽ kêu tôi là ba mà, mau kêu đi, đừng ép tôi dùng tiền đập chết anh.”
Tiêu Thanh từ trước đến giờ khiêm tổn, nếu không phải bị cười nhạo quá đáng thì anh cũng sẽ không so đo như vậy.
Nói anh cầm đồ bỏ chạy, đây là làm nhục nhân cách của anh, không trừng phạt Trương Khanh thì anh phải xin lỗi bản thân.
“Dạ dạ dạ.”
Trương Khanh nào dám làm trái, người có nhiều tiền tiêu vặt như vậy thì nhất định rất trâu bò, chọc người này thì nói không chừng chén cơm cũng không có mà ăn.
Vì vậy anh ta cung kính kêu một tiếng: “Ba!”
“Mau cút đi, tôi không có đứa con trai mắt chó coi thường người như vậy.”
Tiêu Thanh chê bai khoát tay. Trương Khanh hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quá mất mặt!
Lúc này anh ta đỏ mặt, cúi đầu, kéo Từ Linh San rời đi. “Anh trai giàu có. Zalo của anh là số bao nhiêu, thêm tôi với…”
Từ Linh San vừa hét vừa bị Trương Khanh lôi đi.
Tiêu Thanh chán ghét, móc ra một cây ngựa đen hút.
“Phú ông này thật là khiêm tốn!”
Khách hàng đứng xung quanh thấy vậy thì cảm khái.”
Rất nhanh, nhân viên cửa hàng cầm một cái hộp tinh xảo đi ra.
Mở ra nhìn một cái, bên trong là một chuỗi dây chuyền vàng trắng, có một mặt dây chuyền hình trái tim khảm kim cương. Nhìn qua vô cùng xa xỉ, khiến người đứng xem khiếp sợ.
“Không sai. Thật đẹp mắt, bao nhiêu tiền?”
Sau khi Tiêu Thanh nhìn thấy thì hỏi.
Quỹ viên cung kính nói: “Mười một tỷ không trăm bốn mươi triệu, ngài chỉ cần trả mười một tỷ là được, đưa cho vợ ngài, cô ấy nhất định sẽ yêu ngài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày”
Sợi dây chuyền phỉ thúy này hết chín tỷ.
Hột kim cương này, chống đở chết ba trăm triệu.
Vàng trắng này hết sáu mươi triệu.
Chỉ là sản phẩm xa xỉ, kiếm mấy trăm triệu là chuyện bình thường, Tiêu Thanh cũng không trả giá, trực tiếp quẹt mã trả tiền rồi cầm cái hộp rời đi.
Trong xe, Mục Thiên Lam rất sốt ruột.
“Người này. Mặt đều sắp bị đánh sưng rồi còn không chịu thôi, thật sự là… Ai!”
Cô than thở liên tục.
Tại sao mình lại có một người chồng thiếu đầu óc như vậy chứ!
Cô chuẩn bị đi xem một chút thì kết quả mới vừa xuống xe, Tiêu Thanh đã chạy tới, đưa một hộp quà tuyệt đẹp cho cô, cười dịu dàng với cô một tiếng: “Vợ, tặng cho em, mở ra nhìn xem thử có thích hay không.”