Mục An Minh tức giận đẩy Tiêu Thanh ra khỏi cửa, sau đó đóng sầm cửa.
Tiêu Thanh lắc đầu cười khổ. “Sao lại không tin mình?”
Sau đó anh xuống lầu, lái xe điện đi đến Cục tuần tra.
Sau khi vào phòng thẩm vấn, chỉ thấy Trương Tuấn Kiệt đang ngồi trên ghế tra khảo la hét: “Tôi phạm vào tội gì. Dựa vào cái gì mà nắt tôi từ Thái Lan về đây? Mau thả tôi ra, tôi muốn gọi điện thoại cho anh Quách, tôi muốn anh cậu Quách cứu tôi ra, vận dụng mối quan hệ nghiêm khắc xử lý các người, mau thả tôi ra…”
“Dẹp ngay cái thái độ này của anh đi!”
Cảnh sát thẩm vấn đập bàn, nói: “Việc làm của anh đã khiến nạn nhân Mục Thiên Lam tự sát, suýt chút nữa đã chết rồi anh biết không? Hàng động này của anh vô cùng ác độc, xúc phạm đến quyền riêng tư của Mục Thiên Lam, quyền chân dung, còn nguy hại đến sự an toàn của cô ấy, anh đang phạm tội đó!”
“Nhanh lên, thành thật chút đi. Vì sao lại tung tin Mục Thiên Lam? Là người nào sai khiến anh? Có tồn tại hành vi ác ý hay không?”
Trương Tuấn Kiệt ha ha cười, dữ tợn quát: “Tôi nói, không phải tôi tung tin. Là hacker tiết lộ ra ngoài, liên quan gì đến. Các anh muốn bắt thì phải đi bắt tháng hacker đó, bắt tôi làm gì?”
“Tôi cho các anh biết, tôi cũng có mối quan hệ. Các anh không có chứng cớ mà đã bắt tôi. Các anh phải tự chịu trách nhiệm !”
Cảnh sát thẩm vấn đang muốn nói cái gì thì lão đại Cục tuần tra đã ra hiệu, sau đó Tiêu Thanh đi đến trước mặt Trương Tuấn Kiệt, kéo ghế dựa ngồi xuống, đưa mắt về phía Trương Tuấn Kiệt, lạnh lùng cười: “Đã đến đây mà còn kiêu ngạo như vậy, Quách Kính Bằng cho anh lá gan này à?”
Trương Tuấn Kiệt nhướng mày. “Là anh báo cảnh sát bắt tôi ?”
“Đúng.” Tiêu Thanh gật gật đầu. Đốt một điều thuốc, anh rít một hơi rồi nhả khói, nói: “Anh khiến vợ tôi thân bại danh liệt, suýt chút nữa đã tự sát chết, tôi không báo cảnh sát bắt anh thì bắt ai?”
“Mày im mồm đi!”
Trương Tuấn Kiệt rống giận: “Tao đã nói là hacker trộm ảnh chụp rồi tung tin, liên quan gì đến tao hả?”
“Tốt nhất là anh nên khai hết tất cả cho cảnh sát, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Có Quách Kính Bằng làm chỗ dựa nên lưng anh ta cứng cáp, dựa vào việc cảnh sát không cho anh ta gọi điện thoại cho Quách Kính Bằng, thì anh ta lại càng thêm xác định Quách Kính Bằng có bản lĩnh.
Tiêu Thanh hạ hạ cười: “Một cuộc điện thoại của tôi đã có thể cưỡng chết bắt anh từ Thái Lan Cường trục xuất về đây, cho dù là Quách Kính Bằng thì cũng không thể vươn tay ra nước ngoài được, đúng không?”
Trương Tuấn Kiệt nghe vậy thì sửng sốt.
Những lời Tiêu Thanh vừa nói, anh ta đột nhiên phát hiện ra mọi chuyện không hề đơn giản như mình đã nghĩ.
Có thể bắt một người ở nước ngoài về đâu thì phải có bản lĩnh rất lớn đó! “Rốt cuộc anh là ai?”
Trương Tuấn Kiệt bắt đầu hoảng loạn, cảm xúc trở nên kích động nói: “Là Kim Chỉ Nam giúp anh bắt tôi từ nước ngoài về đây ư?”
“Kim Chí Nam có năng lực lớn như vậy à?”
Tiêu Thanh cười hỏi. “Chuyện này…”
Trương Tuấn Kiệt bỗng nhiên nghẹn lời.
Lúc này, lão đại Cục tuần tra nói: “Anh ấy là hộ quốc Chiến soái, là anh ấy sử dụng mối quan hệ, bắt anh từ nước ngoài về đây, nhanh chóng khai tỉ mỉ đi!”
“Cái gì!”
Trương Tuấn Kiệt khinh hoảng đứng bật dậy. “Anh anh anh… Là hộ quốc Chiến soái?”
“Không giống sao?”
Tiêu Thanh cười hỏi.
Trương Tuấn Kiệt sửng sốt mấy giây rồi hạ hạ cười: “Giống cái rắm, anh là một thằng giao hàng, đừng giả làm hộ quốc Chiến soái làm tôi sợ, để tôi khai ra, Trương Tuấn Kiệt tôi không phải kẻ dễ bị hù đâu, chiêu này của các người không dùng được với tôi đâu!”
Anh ta cũng không tin, đường đường là hộ quốc Chiến soái lại đi ở rể cho người ta, còn là người giao hàng, đã làm người giao hàng bốn năm, đây chuyện tuyệt đối không có khả năng. “Chờ bố anh đến đây, để xem anh còn mạnh miệng nữa không”
Tiêu Thanh có chuẩn bị mà đến, trên đường đến Cục tuần tra, anh đã bảo Kim Chí Nam gọi bố của Trương Tuấn Kiệt rồi. “Hi.”
Trương Tuấn Kiệt hừ nói: “Cho dù gọi bố tôi đến đây, anh cũng đừng mơ cạy miệng của tôi được!”
Anh ta không hề có chút sợ hãi nào.
Mười phút sau.
Kim Chí Nam mang theo một người đàn ông trung niên tiến vào.