“Cái gì!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều bàng hoàng! Quả thực không thể tin vào tai của mình.
Anh dám nói, ông Hoắc là một con chó của anh? “Cái mả mẹ mày!”
Hoắc Kim Huy hoàn toàn bùng nổ đến mức tóc dựng lên.
“Mày thực sự là ăn hùng tâm bảo à mà dám nói bố tạo là một con chó của mày, chờ bố tạo qua đây. Tao sẽ nói lời này cho bố tao biết, nhìn xem bố tao băm vắm mày như thế nào!”
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Tao chờ mày.
“Điên cuồng! Quá ngông cuồng!”
Mọi người xung quanh không khỏi chỉ trích Tiêu Thanh, họ đều đổ ánh mắt chết chóc về phía anh.
Ngô Thành Huy thì nhảy dựng lên.
“Ra vẻ ai như mày, mày dám không cố kỵ ra vẻ như thế, thì lát nữa xem mày chết như thế nào!”
Nói xong, anh ta tức giận bất bình nói với Hoắc Kim Huy: “Cậu Hoắc. Tôi kiến nghị cậu chặt anh ta rồi cho chó ăn!”
“Mày tiếp tục quỳ cho ông đây!”
Hoắc Kim Huy đạp anh ta một cước lăn trên mặt đất. Nếu không phải là Ngô Thành Huy, để anh ta đi cưa đổ Mục Thiên Lam, anh ta có thể bị đánh sao?
Ngô Thành Huy tiếp tục quỳ thật.
Tiêu Thanh lắc đầu, khinh bỉ nói: “Người ta bảo mày quỳ mày cũng quỳ, thực sự là thua cả chó, đã hiểu sao người ta khinh nhất cái loại khôn nhà dại chợ như mày rồi.”
Ngô Thành Huy bị đả kích tới mức suýt chút nữa phun máu.
Cũng đúng lúc này, hậu bối nhà họ Ngô đột nhiên rối loan.
“Tới tới, anh rể tới, còn có ông bà, bố mẹ cũng đều tới!”
Quả nhiên.
Chỉ thấy Mạnh Hạo Nhiên kéo Ngô Bội Nghi, ông cụ nhà họ Ngô, bà cụ, hai vợ chồng đại ca, hai vợ chồng anh hai, hai vợ chồng anh tư vô cùng lo lắng mà đi tới.
Ngô Thành Huy như đứa bé bị khi dễ, thấy người lớn tới thì nhất thời sẽ khóc lóc hô lên.
“Em rể, mau cứu anh. Em nhất định phải mau cứu anh!”
Rất nhanh, một đám người đi tới trước mặt Ngô Thành
Cháu chát chát!!!
Huy.
Ông cụ nhà họ Ngô tát Ngô Thành Huy mấy bạt tai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Tên súc sinh này, sắp ba mươi tuổi rồi, không đi tìm bà xã, cả ngày toàn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mặt mũi nhà họ Ngô bị cháu làm mất hết rồi!”
“Cháu trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa tính, còn không có mắt, ngay cả minh tinh mà cậu Hoắc ký hợp đồng với số tiền lớn cũng dám ra tay, nhất định mày chán sống rồi!”
“Cậu Hoắc không chặt tay cháu, có phải cháu không thoải mái không?”
Ngô Thành Huy bị máu chó phun vào mắt, thì vùi đầu vào cổ không dám nói lời nào.
Bà cụ cũng chửi mắng Ngô Thành Huy một trận.
Lúc này, Mạnh Hạo Nhiên cười nói: “Cậu Hoắc, anh vợ tôi thực sự quá không ra gì rồi, đối với lần này, tôi cũng vô cùng tức giận, cậu phải tức giận đánh anh ấy một trận, để anh ấy nhớ thật lâu, còn tay thì đừng chém, cho anh em tôi một con đường nho nhé?”
Hoắc Kim Huy phẫn nộ khó dẫn.
“Cậu Mạnh, không phải tôi không nể mặt anh, là cậu cả này thật sự là quá ghê tởm!”
“Vì lấy lòng tôi, nên đã bảo tôi đi cưa đổ em họ anh Mục Thiên Lam, kết quả làm hại tôi bị chồng Mục Thiên Lam đánh cho một trận, hiện tại xương cốt toàn thân đều đau, anh nói tôi có thể dễ dàng tha cho anh ta sao?”
“Cái gì!”
Người lớn nhà họ Ngô kinh sợ.
Ánh mắt họ đồng loạt nhìn Tiêu Thanh.
“Anh anh anh… đánh Cậu Hoắc?”
Ông cụ Ngô không dám tin tưởng hỏi.
“Đúng
Tiêu Thanh gật đầu.
“Sao anh dám đánh cậu Hoắc!”
Ông cụ Ngô tức giận đến mức thân thể đang phát run.
Lúc này, Ngô Thành Huy nói: “Ông nội, cái thứ này không chỉ có đánh cậu Hoắc, còn nói ông Hoặc là một con chó của anh ta, anh để nhà họ Hoặc cần người nào ông Hoặc cần người đó, không dám cần anh gì gì đó, ông mau đánh ngã tên khoác lác này đi!”
“Cái gì!”
Người của Ngô gia nghe vậy thì tất cả đều cả kinh. Sau đó, họ đồng loạt chỉ vào Tiêu Thanh mắng to.
“Anh thực sự là bất trị.
“Anh là cái thá gì, mà dám nói nói lớn như vậy, anh làm chó cho ông Hoặc cũng không xứng, làm sao dám nói ông Hoặc là một con chó của anh!”