Tút tút…
Điện thoại bị cắt ngang.
“Cậu Hoắc, em rể tôi sẽ qua ngay!”
Ngô Thành Huy nói.
“Vậy mày ở đây quỳ cho tao!”
Hoắc Kim Huy nói rồi, vệ sĩ của anh ta kéo cho anh ta một cái ghế để anh ta ngồi xuống.
“Tôi còn tưởng em rể của anh lợi hại đến mức nào, hóa ra trước mặt ông chủ của tôi cũng không có mặt mũi gì cho lắm nhỉ. Bây giờ anh đã thấy dễ chịu chưa?”
Thẩm Hải Băng cười nhạo nói một câu, sau đó cô ta đi tới sau lưng Hoắc Kim Huy, bóp vai cho anh ta.
“Tiêu Thanh, chúng ta đi thôi.”
Mục Thiên Lam nhẹ nhàng nói: Cô không muốn tham gia vào cái cuộc vui ở đây một chút nào.
Tiêu Thanh nói đồng ý, nhưng khi họ đang chuẩn bị rời đi, thì Ngô Thành Huy đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta chỉ vào Mục Thiên Lam và hét lên: “Cậu Hoắc, em họ Mục Thiên Lam của tôi thân hình còn đẹp hơn Thẩm Hải Băng này, và còn xinh đẹp hơn Thẩm Hải Băng nữa. Cô ta còn được Time Magazine ca tụng như mỹ nhân số một phương Đông, anh có thể chơi với cô ta, rồi tha cho tôi đi được không?”
Nghe vậy, Hoắc Kim Huy lập tức nhìn theo phía mà Ngô Thành Huy chỉ điểm.
Nhìn thấy bóng dáng của Mục Thiên Lam từ phía sau, tinh thần anh ta trở nên dao động.
“Nhanh nhanh nhanh, ngăn cô ta lại!”
Một số vệ sĩ đã đến ngăn Mục Thiên Lam lại.
“Ngô Thành Huy, anh có còn là người không?”
Mục Thiên Lam luống cuống nói: “Chuyện tự mình gây ra, còn kéo tôi đến giải vây, anh quả thực còn hơn súc vật đấy!”
Ngô Thành Huy tức giận nói: “Chồng cô không phải nói với cô sẽ giới thiệu Thẩm Hải Băng cho em trai cô làm bạn gái sao. Không phải vì thế nên cậu Tử mới đi dụ dỗ cô ta sao? Cậu Tử không đi dụ dỗ thì tôi phải giả bộ thế hả, tôi không đi giả bộ trước mặt cô ta, thì có thể phải ở đây quỳ mất hết thể diện như thế này không? “
“Tất cả những điều này đều là do chồng của cô gây ra, cô phải trả một cái giá cho hành vi của anh ta chứ!”
“Anh…”
Mặt Mục Thiên Lam đen lại.
Tại sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ!
Lúc này, Hoắc Kim Huy đi tới trước mặt Mục Thiên Lam, anh ta trên dưới nhìn cô, rồi anh ta tấm tắc khen ngợi: “Thân hình này, dáng vẻ này, thật sự là cực phẩm mà, so với Thẩm Hải Băng còn cao hơn mấy bậc đó, chẳng trách Hộ quốc chiến soái cũng để mắt tới em.”
“Chỉ tiếc là em lại gả cho một tên giao hàng, nghe nói vì người chồng làm nghề giao hàng này, mà em cũng từ chối cả Hộ quốc chiến soái nữa hả.”
“Có điều, tôi thì tôi lại thích phụ nữ có kinh nghiệm. Chắc có lẽ cũng bởi vì cái tên giao hàng này có thể làm cho em vô cùng thoải mái, vì vậy nên em mới không muốn ly hôn với anh ta, nhưng cũng không sao, tôi không cần em ly hôn với anh ta, chỉ cần em làm cho tôi thoải mái, thì tôi sẽ biến em thành người nổi tiếng trên mạng, thu nhập hàng năm vài chục tỷ, em thấy thế nào? ”
Mục Thiên Lam bất mãn nói: “Cậu Hoắc, xin hãy tự trọng.”
“Đừng thế mà.”
Hoắc Kim Huy cười xấu xa: “Em không muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng thì thôi, vậy em cứ ra cái giá đi, như thế thì em cũng không cần chụp ảnh bikini kiếm tiền nữa mà.”
Nói xong, anh ta hướng về phía tay Mục Thiên Lam tóm lấy. Trước khi tay anh ta chạm được vào Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh đã nắm lấy tay anh.
Hoắc Kim Huy giãy dụa mấy lần cũng không thoát khỏi, tay của anh ta bị nắm chặt rất đau, anh ta hét lên mắng Tiêu Thanh: “Bỏ mấy cái móng chó của mày ra ngay cho tao!”
Ngô Bội Dao vội vàng bước tới và nói: “Anh rể họ, nghìn vạn lần anh cũng không được đánh cậu Hoắc, ba của anh ta là Hoắc Thiệu Đông, chính là vua của thế giới ngầm ở Danh Châu. Thế lực ở Danh Châu không kém gì thế lực của Kim Chí Nam ở Cổ Cảnh, anh mà đánh anh ta là anh xong đời đó!”
Khi Mục Thiên Lam nghe thấy điều này, cô lo sợ mà vội vàng nói: “Tiêu Thanh, anh buông tay ra đi, anh đừng làm chuyện to lên.”
Hoắc Kim Huy tự đắc nói: “Sợ rồi phải không? Nếu sợ rồi thì đem móng chó của mày bỏ ra đi, nếu không tạo nói cho ba tao biết, ba tao sẽ giết chết mày đó!”
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Ba của mày còn kính tạo như kính thần, mày lại còn cả gan quấy rối vợ của tao hả. Ba mày mà biết ông ta có thể giết mày luôn đấy.”
Vừa dứt lời, Tiêu Thanh đã dùng một chân đá văng anh ta ra, đá Hoắc Kim Huy ra xa ba mét, đá anh ta đập vào một cái bàn, cả người anh ta bị đập vào bàn, cả người đau đớn lăn lộn trên sàn.
Mọi người có mặt đều sợ ngây người!
Hoắc Kim Huy bò đứng dậy, tức giận hét lên: “Mày dám đánh tao hả, mày, mẹ nó, mày chết chắc rồi, tất cả lên cho tao, đánh chết cái tên khốn kiếp này cho tao!”
Bảy tám tên vệ sĩ hung hăng xông về phía Tiêu Thanh.
“Ha ha! Mày cái tên giao hàng này, ngay cả cậu Hoắc cũng dám đánh hả, lần này mày chết chắc rồi!”
Ngô Thành Huy đắc thắng cười lớn, như thể anh ta có thể nhìn thấy cảnh Tiêu Thanh bị đánh tan xác trong giây tiếp theo vậy.