Nhất thời Mục Hải Long câm miệng.
“Không biết Tiêu Thanh và Ngô Tuệ Lan có bị nổ chết không, nếu không chúng ta đi xem?
Lý Nam Hương kích động hỏi.
“Không thể đi.”
Hàn Thanh Văn chặn lại nói: “Nếu không nổ chết toàn bộ, nhìn thấy chúng ta đến, khẳng định sẽ hoài nghĩ đến trên đầu chúng ta, cứ ở đây không đi đâu cả, chờ kết quả là được.
Mà lúc này, bên trong khu nhà đã hỗn loạn.
Chỉ chốc lát sau, rất nhiều cảnh sát đến hiện trường.
“Anh Tiêu, anh không có việc gì chứ?
Cục trưởng Lưu biết Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến thần, Mục Thiên Lam báo cảnh sát, biết được nhà Mục Thiên Lam bị ném b, hồn của ông ta đều dọa bay mất, trước tiên mang theo người chạy đến.
“Tôi không sao, sắp xếp mấy người giúp tôi đưa bố mẹ vợ đi bệnh viện, ông Lưu lại tự mình điều tra vụ án này, cần phải đem hung thủ bắt được cho tôi!
Tiêu Thanh giận hạ mệnh lệnh.
“Vâng!”
Nơi ở của hội trưởng Lý Mẫn Hạo thương hội Hạ quốc. Trợ lý Phác Cảnh Huy tiến vào phòng làm việc.
“Thế nào, nhà Mục Thiên Lam nổ không?”
Lý Mẫn Hạo hỏi.
“Đã cho nổ, chỉ là Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam không có việc gì, chỉ có bố mẹ của Mục Thiên Lam bị thương, lần này không đạt tới hiệu quả mong muốn.”
Phác Cảnh Huy trả lời.
Ram!
Lý Mẫn Hạo một cái tát chụp lên bàn, cả giận nói: “Vô dụng, thật sự là lũ vô dụng, ngay cả một người cũng không nổ chết được, nuôi bọn họ có ích lợi gì?”
Phác Cảnh Huy cúi đầu.
“Hội trưởng, cũng không có thể trách bọn họ, tổng cộng ném bốn quả lựu đạn vào bốn cửa sổ nhà Mục Thiên Lam, tất cả đều nổ, nhưng không có nổ trúng người, chỉ có thể nói mạng nhà bọn họ may mắn.”
“Nhưng không sao. Có khi là cơ hội, Lâm Xán Nghĩa đã lên kế hoạch cho hành động ám sát thứ hai nhằm vào bọn họ.”
Hội trưởng nhấc tay nói: “Tạm thời không cần lại hành động, cảnh sát Cổ Cảnh nhất định sẽ rất xem trọng vụ án này, sẽ nghiêm tra, nếu lại hành động, rất dễ dàng bị cảnh sát nhìn chằm chằm. Đến lúc đó thể lực chúng ta thật vất vả mới đưa vào Cổ Cảnh, sắp sửa bị một lưới bắt hết “Cho nên kế tiếp, tôi và với Mục Thiên Lam đánh một trận chiến thương nghiệp, làm cho tình cảnh của thương mại Thiên Lam càng ngày càng khó khăn. khiến cho Mục Thiên Lam tự tay giết chồng của cô ta, như vậy sẽ càng thêm giải hận!”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Mục.
“Thế nào, bên thương hội Hạ quốc kia, có trả thù Tiêu Thanh không?”
Thấy đám người Mục Hải Long mặt mày hồng hào vui vẻ trở về, bà cụ Mục khẩn cấp hỏi. Mục Hải Long ha ha cười nói: “Bà nội, thương hội Hạ quốc thật sự rất nỗ lực, ném mấy quả lựu đạn vào nhà chú
Hai, ném nổ nhà chú Hai rồi.”
“Chỉ tiếc thằng chó Tiêu Thanh kia không có bị nổ chết, nhưng mà Ngô Tuệ Lan bị thương nặng. Vẫn là có chút vui vẻ.”
“Cái gì!”
Bà cụ Mục kinh ngạc sợ hãi nhảy lên.
Mặt bị dọa trắng bệch.
Run rẩy nói: “Vậy chú Hai của con đâu?”
“Chú Hai cũng bị thương, bị nâng lên xe đưa đi bệnh viện.”
Mục Hải Long trả lời.
Bà cụ Mục nghe vậy, suýt chút nữa ngất đi.
Rồi sau đó lửa giận trong lòng bùng lên, tát một cái vào mặt Mục Hải Long.
“Chú Hai mày bị thương, mày còn cười vui vẻ như vậy, lúc ở kho hàng, nếu không có chủ Hai mày đúng lúc bảo ngừng, chúng ta đều bị tên lái xe kia dùng ống tuýp đánh chết, mày có biết không?”
“Đồ không có tình người, chúng ta có quan hệ có căng thẳng với Ngô Tuệ Lan, Tiêu Thanh, Thiên Lam như nào, thì chủ Hai mày vẫn là con của bà đây, là chủ Hai của mày, nó đều bị thương đưa đi bệnh viện. Sao ,mày còn có thể cười được?”
Mục Hải Long bị đánh rất uất ức.
Lý Nam Hương vội vàng cười nói: ” Hải Long đang cười Ngô Tuệ Lan, không có phải cười chủ Hai của nó, mẹ hiểu lầm ”
Bà cụ Mục hừ nói: “Tôi phải tố giác thương hội Hạ quốc với cảnh sát, miễn cho bọn họ lần sau lại ném mấy quả lựu đạn nổ chết An Minh.”
Bà cụ Mục nói xong, lấy điện thoại di động ra. Mục Hải Long vội vàng ngăn cản.
“Bà nội, ngàn vạn lần không thể báo cảnh sát, cậu Hàn nói, nếu ai dám đem chuyện này tiết lộ đi ra ngoài, thương hội Hạ quốc sẽ nổ nhà người đó, người chẳng lẽ hy vọng chúng ta đều bị nổ chết sao?”