Mặt trời chói chang trên không trung, tỏa ra từng trận sóng nhiệt.
Trên một con đường nhỏ trong núi, hai nữ hài cùng che một chiếc ô giấy dầu màu xanh sóng bước cùng nhau.
Nữ hài bung dù bên trái da trắng tóc đen, dáng người cao gầy thướt tha yểu điệu, nữ hài bên phải thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khe khẽ như chuông bạc, đôi mắt như hồ nước trong, môi không tô son mà vẫn ửng đỏ, lông mày không vẽ mà vẫn sắc nét.
Một phong cảnh xinh đẹp như vậy khiến đệ tử trẻ tuổi đang vội vàng đi luyện công cũng phải dừng lại ngắm nhìn.
"Tử Câm tỷ, không phải Khổng sư huynh đã đồng ý đưa chúng ta xuống núi thí luyện sao? Vì sao nhất định phải đến Lam Tâm đường tìm thiết ấn? Nói ra không phải khiến người khác chê cười Thủy Kính đường chúng ta không có người sao?”
Thiếu nữ áo tím được gọi là Tử Câm tỷ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Đây là lần đầu chúng ta xuống núi thí luyện, mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận. Tuy rằng Khổng sư huynh lợi hại thật, nhưng hầu hết thời gian huynh ấy đều ở trong tông môn tu hành, rất ít khi xuống núi, số lần làm thiết ấn cũng rất ít. Mà sau khi xuống núi thì có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào bản lĩnh cao cường là có thể giải quyết.”
“Ồ!” Nữ hài áo xanh nghe xong thì gật đầu.
“Vậy chúng ta đến Lam Tâm đường để tìm người thiết ấn kinh nghiệm phong phú kia sao?”
“Muội cũng đừng hỏi nữa, tóm lại cứ tin tưởng ta là được rồi.”
“Vâng, muội tin lời Tử Câm tỷ nói chắc chắn không sai.”
“Cái này đương nhiên rồi. Đi nhanh đi.”
. . .
"Hắt xì!"
‘Haiz! Thật là, ai lại đang lén nói ta đẹp trai rồi!’
Trên đầu một con đường đá, Giang Bắc Nhiên vuốt vuốt cái mũi tiếp tục đi lên, khi đi tới chỗ ngã ba chợt nghe thấy ở đằng trước ồn ào huyên náo.
“Này, ngươi đụng vào ta như thế còn muốn đi à?”
“Sư huynh, thật xin lỗi. Vừa rồi ta đang tập trung hồi tưởng lại tâm pháp sáng nay sư phụ giảng dạy, cho nên không chú ý.”
“Ta thấy ngươi cố ý đụng vào ta thì có! Thế nào, tính bồi thường ta thế nào đây?”
“Hả? Nhưng mà ta…”
Giang Bắc Nhiên đưa mắt nhìn sang, liền gặp một tên đệ tử Luyện Khí kỳ cao lớn cường tráng, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ không ngừng xô đẩy một tiểu sư đệ mới nhập môn không lâu.
Đồng thời trước mắt Giang Bắc Nhiên xuất hiện bốn lựa chọn:
[Một: Tiến lên răn dạy sư huynh hung ác, dạy gã đạo lý bảo vệ sư đệ. Thưởng nhiệm vụ: Hỗn Nguyên Công Thể (Huyền cấp trung phẩm)]
[Hai: Tiến lên kéo sư đệ ra sau lưng, đồng thời nói với sư huynh hung ác: “Bao nhiêu tiền, ta thay hắn bồi thường.” Thưởng nhiệm vụ: Lôi Phiêu (Hoàng cấp trung phẩm)]
[Ba: Hô to “Lâm chấp pháp đến rồi!” Thưởng nhiệm vụ: Tử Yên Kiếm (Hoàng cấp hạ phẩm)]
[Bốn: Lượn luôn. Thưởng nhiệm vụ: + 1 điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên]
'Ui, được đấy nhỉ, răn dạy một sư huynh hung ác mới bước vào Luyện Khí kỳ liền cho công pháp Huyền cấp, phần thưởng này cao thật đấy.’
‘Cái thứ ba cũng rất được, lẩn vào giữa một đám người hô một tiếng Lâm sư phó tới là có thể cầm bảo vật Hoàng cấp hạ phẩm, cái này tinh ra cũng… cao nha!”
‘Ừm, cái thứ hai cũng không tồi, Lôi Phiêu này ta từng nghe Từ sư thúc nói qua, có thể đoạt được mạng người ở xa tít hơn tám trăm dặm, tuyệt đối là lợi khí giết người!’
‘Nai xừ, đều rất tuyệt, cho nên ta chọn… bốn.’
Lựa chọn xong, Giang Bắc Nhiên nhìn thẳng phía trước đi tới, đồng thời có âm thanh quen không thể quen hơn nữa vang lên bên tai.
[Hoàn thành lựa chọn, ban thưởng: Lực lượng +1]
Đậu đen rau muống một câu, Giang Bắc Nhiên tiếp tục bước từng bước đi tới một chỗ bên cạnh hồ nhỏ.
‘Ầy! Thoải con bà mái.’
Cảm thụ từng cơn gió lướt qua mặt, Giang Bắc Nhiên ngồi trên bậc thềm đá ven hồ, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Mà ngay lúc hắn đang hưởng thụ hương vị mang theo hơi nước hồ của gió, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Mở mắt ra nhìn thì thấy một tiểu sư muội mới nhập môn ngồi lau nước mắt ở bên hồ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tủi hờn.
Đúng lúc này lại xuất hiện ba lựa chọn:
[Một: Lấy Mặc Tử Tô trong túi áo đưa cho tiểu sư muội. Thưởng: Bát Bảo Linh Lung Xích (Huyền cấp thượng phẩm)]
[Hai: Nhẹ giọng hỏi thăm tiểu sư muội xảy ra chuyện gì. Thưởng: Thanh Tâm Đan lục phẩm]
[Ba: Xoay người cút thẳng. Thưởng: +1 điểm kỹ nghệ ngẫu nhiên]
Móa!? Yêu nữ phương nào? Cho nàng một miếng bánh liền ban thưởng vũ khí Huyền cấp thượng phẩm?
Giang Bắc Nhiên sợ quéo cà, vội vàng lựa chọn mục thứ ba, sau đó đứng dậy quay đầu chạy như chó đuổi, càng chạy càng nhanh, mãi đến khi rời xa bờ hồ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
[Hoàn thành lựa chọn, ban thưởng: Kỹ thuật hội họa +1]
“Phù…”
Thở dài một hơi, giải trừ cảnh báo, Giang Bắc Nhiên tiếp túc dựa theo lộ tuyến cố định thường ngày đi một vòng quanh núi, cuối cùng phát động được tất cả bảy nhiệm vụ lựa chọn, lần lượt thu hoạch được: Lực lượng +2, thể chất +1, cầm kỹ +1, luyện đan +1, trận pháp +1 và luyện cổ +1.
“Hôm nay lại là một ngày yên bình ở Quy Tâm tông nha.”
Cảm khái một tiếng trong lòng, Giang Bắc Nhiên hốt hàng đầy tay phấn khởi đi vào nhà ăn, lấy một suất Phỉ Thúy Bạch Ngọc yêu thích nhất rồi tìm bừa một chỗ ngồi ăn.
Một miếng màn thầu, một miếng cải trắng, thỉnh thoảng nhỏ mấy giọt dầu vừng lên trên, Giang Bắc Nhiên ăn một phát như gió cuốn mây bay.
“Này, nghe nói gì không, hôm qua vị Lạc Bắc sư huynh của Chân Võ đường bị đánh trọng thương, Tống đường chủ cho mời Bộ sư phụ của Thanh Tâm đường đến ngay trong đêm.”
“Lạc Bắc sư huynh!? Ta nghe nói Phá Phong đao pháp của hắn đã luyện thành rồi mà, sao còn bị thương thành như vậy? Chẳng lẽ đụng phải nhân vật lợi hại nào trong ma giáo rồi?”
"Không phải, nghe nói Lạc Bắc sư huynh bị đánh trọng thương ngay trong nội bộ Chân Võ đường."
"A! ? Nội bộ! ? Đây chẳng phải là cùng môn hạ. . ."
"Xuỵt! Be bé cái mồm thôi."
. . .
Nghe hai tên đệ tử bàn bên nhỏ giọng thảo luận, Giang Bắc Nhiên lắc đầu, không khỏi thầm than một câu ở trong lòng: ‘người ghét anh tài’.
Ném một miếng màn thầu nhỏ cuối cùng vào trong miệng, Giang Bắc Nhiên lau miệng, thu thập bát đĩa đi ra khỏi nhà ăn.
‘Xế chiều đi dạo chỗ nào đây, cứ đi mãi ở Tiểu Hùng phong cũng chán thật đấy.’
Ngay lúc Giang Bắc Nhiên đứng xoắn xuýt tại cửa nhà ăn, một tiếng gọi vô cùng quen thuộc vang lên cách đó không xa.
“Bắc Nhiên?”
Sau khi Giang Bắc Nhiên nghe thấy thì lập tức ngẩng đầu kinh ngạc:
“Lục sư huynh?”
“Thật khéo nha, ta vừa về tới là chạm mặt đệ ngay được.”
Lục Bạch Quy mỉm cười phất phất tay với Giang Bắc Nhiên:
“Ăn rồi hả?”
“Vâng, vừa ăn xong.”
Giang Bắc Nhiên chầm chậm chạy đến trước mặt Lục Bạch Quy trả lời.
“Ở lại ăn cùng sư huynh thêm lúc nữa?”
“Được.”
Một lần nữa trở về nhà ăn, Lục Bạch Quy gọi một bình Hàn Xuân Tửu cùng một mâm thịt trâu lớn, dẫn Giang Bắc Nhiên đến ngồi trên một cái bàn cạnh cửa sổ.
“Sư huynh, lần này huynh ra ngoài lịch luyện rất lâu nha, có phải gặp rắc rối gì hay không?”
Nhận chén rượu Lục Bạch Quy rót cho, Giang Bắc Nhiên hiếu kỳ hỏi.
“Ừ, gặp một vài phiền phức, địa khu Giang Bắc lại khai chiến.”
“Lại đánh trận rồi?” Giang Bắc Nhiên ngừng uống rượu: “Không biết lần này lại có bao nhiêu thế lực can hệ trong đó.”
Lục Bạch Quy rót cho mình một chén rượu, nhìn Giang Bắc Nhiên cười nói:
“Trước mắt đệ đừng lo chuyện chúng sinh nữa, bản thân đệ thì sao? Tìm được sư phụ chưa?”