Liễu Tử Câm cúi đầu nhẹ nhàng nhìn Giang Bắc Nhiên, môi son khẽ mở:
"Ba ngày sau là lần thí luyện dưới núi đầu tiên của ta, ta muốn xin mời sư huynh làm thiết ấn cho chúng ta."
Liễu Tử Câm vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhảy ra ba cái lựa chọn.
[Một: Lập tức trả lời: Việc rất nhỏ, đương nhiên không có vấn đề. Thưởng: Thái Cổ Ý Khí Công Thể (Địa cấp trung phẩm).]
[Hai: "Không biết sư muội nhận được nhiệm vụ thí luyện như thế nào?". Thưởng: Tịch Diệt Trảo (Huyền cấp thượng phẩm).]
[Ba: "Việc học bận rộn, cáo từ!". Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.]
Lúc thấy ban thưởng là Địa cấp trung phẩm, tròng mắt Giang Bắc Nhiên trợn tới muốn lồi ra, con mẹ nó, này là cấp diệt môn luôn rồi. Lúc này hắn còn chẳng thèm nhìn lựa chọn thứ hai đã chọn ngay lựa chọn thứ ba.
"Thật có lỗi, việc học gần đây của sư huynh ta bận rộn, vừa rồi sư muội cũng nghe đó, Trình Lễ Đường gọi ta tới đánh cờ, vị này là kỳ si, chỉ cần bắt đầu đánh cờ thì trong vòng bốn năm ngày chưa chắc được thả, cho nên vẫn xin sư muội mời cao minh khác."
"Cáo từ!"
Nói xong chắp tay, quay người vèo một cái chạy mất dạng.
Hoàn thành nhiệm vụ: Y thuật +1.
"Giang sư huynh, khi nào Trình Lễ Đường cùng huynh đánh cờ hơn….”
Mắt thấy vị tiểu sư đệ chạy vặt lại sắp phá hỏng đại sự của mình, Giang Bắc Nhiên vội vàng một tay bịt miệng một tay kéo hắn rời đi.
"Ứm ứm ưm ưm!"
Trong ánh mắt tiểu sư đệ bị kéo đi có thêm một phần đau khổ, một phần không hiểu, hai phần oán niệm, bảy phần không chịu từ bỏ!
Sư muội xinh đẹp như vậy! Để ta nhìn thêm vài lần đi mà!'
Nhưng khí lực hắn ta không lớn bằng Giang Bắc Nhiên, chỉ có thể bị lôi xềnh xệch đi.
Ta. . . bị cự tuyệt rồi?
Liễu Tử Câm đứng nguyên tại chỗ, nhìn Giang Bắc Nhiên liều mạng chạy trốn lại cảm thấy nhịp tim không hiểu sao đập mạnh hơn.
Đây chính là cảm giác bị cự tuyệt sao? Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, chưa có ai cự tuyệt ta, sư huynh này. . . thật thú dzị, không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này.
Liễu Tử Câm lấy lại tinh thần, co cẳng đuổi theo, trong miệng hô hào:
"Giang sư huynh, ngươi chớ đi vội, ta vẫn chưa nói hết, Giang sư huynh. . ."
Nhưng kỳ quái ở chỗ, rõ ràng sư huynh nhìn như chỉ đi bộ bình thường nhưng sao tốc độ còn nhanh hơn nàng nữa, đuổi cũng chẳng đuổi kịp.
Mắt thấy Giang Bắc Nhiên sắp biến mất trong tầm mắt, Liễu Tử Câm đột nhiên thấy một bóng hình xinh đẹp màu xanh đi tới trước mặt nàng, thế là nàng vội vàng hô:
"Thu Dao! Nhanh ngăn vị sư huynh kia lại! Đừng để hắn chạy mất!"
Phương Thu Dao và Liễu Tử Câm cùng đi đến đây, nhưng nàng không có kiên nhẫn như Liễu Tử Câm, chờ trong chốc lát đã dùng Khát độn chi pháp đi du ngoạn ở nơi khác. Lúc này vừa trở về liền nghe Tử Câm tỷ ngữ khí vội vàng kêu nàng ngăn vị sư huynh đang đi tới lại.
Tràng cảnh này không khỏi khiến Phương Thu Dao não bổ ra nhiều hình ảnh, sư tỷ của mình khẳng định bị người trước mắt cố tình gây sự, làm chuyện không đàng hoàng.
"Đăng đồ tử! Ngươi đã làm gì Tử Câm tỷ của ta!?"
Tiếp theo chỉ nghe leng keng vang lên, Phương Thu Dao trực tiếp rút Bạch Hồng Bảo Kiếm ra đâm về phía Giang Bắc Nhiên.
Không hổ là sư muội có thể dẫn phát ban thưởng Địa cấp trung phẩm, thậm chí ngay cả chuồn đi cũng khó như vậy!
Vội vàng nghiêng người tránh bị Phương Thu Dao đâm, mắt thấy đối phương còn tính đâm lại, Giang Bắc Nhiên luôn miệng nói:
"Hiểu lầm, hiểu lầm a!"
"Ta tin ngươi mới lạ!"
Phương Thu Dao khởi động Quy Tâm Quyết muốn đâm tiếp nhưng nghe được tiếng la của Liễu Tử Câm từ phía sau.
"Thu Dao, chớ làm loạn! Giang sư huynh không làm gì ta cả."
Lúc này Phương Thu Dao mới ý thức được bản thân hình như đã làm sai gì đó rồi, có chút mờ mịt nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Giang Bắc Nhiên thấy có cơ hội, hắn vội kéo tiểu sư đệ chạy tiếp, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe Liễu Tử Câm hô:
"Giang sư huynh, xin ngài để ta nói xong đã, khi đó cự tuyệt cũng không muộn."
Động tĩnh vừa rồi đã dẫn một đám đệ tử Lam Tâm đường tới vây xem, lúc này lại nghe thanh âm tràn đầy tủi thân của Liễu Tử Câm, lòng hiệp khí của họ nháy mắt tăng vọt, nhao nhao vây quanh Giang Bắc Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Toang cơm mẹ nấu rồi!
Mắt thấy bản thân không còn đường để chạy, Giang Bắc Nhiên tức tới muốn nổ tung, bình thường làm không thấy đám chó con này có lòng hiệp nghĩa như thế!
Bất đắc dĩ thở dài, Giang Bắc Nhiên buông tiểu sư đệ sắp bị bịt miệng tới ná thở ra, quay người nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Thấy Giang Bắc Nhiên dừng lại, Liễu Tử Câm vội chạy tới thi lễ:
"Đã gây phiền phức cho huynh, thật xin lỗi, nhưng lần thí luyện này cực kỳ trọng yếu với ta, cho nên thật sự hy vọng ngài có thể tới giúp ta."
Lời Liễu Tử Câm nói khiến đệ tử vây xem như nằm mộng, trong đó vài đệ tử cũ càng thêm ngơ ngác.
Tên Giang Bắc Nhiên này có danh khí lớn như vậy sao?
Làm Lam Tâm đường đệ tử, hơn nữa còn thường xuyên qua lại mà nói, họ hoàn toàn không biết Giang Bắc Nhiên có khả năng gì đặc sắc. Trong ấn tượng của họ, Giang Bắc Nhiên cùng lắm chỉ là lão ca đã làm đệ tử ký danh được 5 năm ròng rã. Nói trắng ra không được ai nhận là đệ tử cả, người như vậy có thể có bản lãnh gì mà khiến một vị tiểu sư muội đẹp đến như này khẩn cầu.
Nghe giọng điệu thành khẩn của Liễu Tử Câm, Giang Bắc Nhiên cũng không khỏi cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng nghĩ đến ban thưởng Địa cấp kia hắn vội cứng rắn lại. Thế là chắp tay nói:
"Sư muội, xin lỗi, gần đây ta có chuyện quan trọng cần xử lý, thật sự khó lòng giúp muội được.”
Không đợi Liễu Tử Câm đáp lời, Phương Thu Dao đã tiến lên một bước, nói:
"Sư huynh, ngươi dùng cái cớ thấp kém này từ chối chúng ta, chẳng lẽ ngươi sợ?"
Lúc này, ánh mắt mọi người vây xem mới rời khỏi Liễu Tử Câm, chuyển dời về phía Phương Thu Dao, trong lòng lập tức bị mấy chữ sư muội này cũng rất đẹp mắt a lấp kín.
Cái đẹp của Phương Thu Dao khác với Liễu Tử Câm, nàng càng giống thiếu nữ nhà bên hơn, mi mắt cong cong, mũi ngọc nho nhỏ tinh xảo hơi nhếch lên, làn da trắng như bạch ngọc, nhan sắc như hoa, không trang điểm gì cả, chỉ có chuỗi minh châu treo giữa cổ phát ra vầng sáng nhàn nhạt như phản chiếu vẻ phấn điêu ngọc trác.
Phương Thu Dao vừa hỏi xong, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
[Một: Lập tức trả lời: Nói đùa, ta sao lại sợ?". Thưởng: Tụ Lý Càn Khôn (Địa cấp hạ phẩm).]
[Hai: Ta biết sư muội đang dùng phép khích tướng, nhưng không có tác dụng với ta. Thưởng: Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm (Huyền cấp trung phẩm).]
[Ba: "Ừ". Thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.]
Giỏi! Lại là Địa cấp hạ phẩm! Mẹ nó, tuyệt vời ông mặt trời!
Lúc này Giang Bắc Nhiên thật sự khóc không ra nước mắt, không biết hôm nay làm sao mà Ngọa Long Phượng Sồ đồng dạng xuất hiện ở đây, này là muốn mạng hắn sao!
Quả quyết lựa chọn số ba, hắn gật đầu, nhìn Phương Thu Dao nói:
"Ừ."
Hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
"Ngươi!"
Đôi mắt đẹp của Phương Thu Dao nhíu lại. Nàng đã nghĩ kỹ, dù vị Giang sư huynh này bịa ra lý do gì đi nữa nàng đều có thể phản bác, nhưng không ngờ hắn lại ở trước mặt bao người mà thừa nhận mình đang sợ!
"Hừ!"
Phương Thu Dao tức giận hất hàm, nói với Liễu Tử Câm:
"Chúng ta đi thôi Tử Câm tỷ, hắn không chịu thiết ấn giúp chúng ta thì có người khác chịu.”
Liễu Tử Câm lắc lắc đầu:
"Thu Dao, không được nói vậy, là chúng ta đường đột tới gặp người ta, người ta từ chối đương nhiên là có lý do của người ta, sao có thể vì vậy mà tức giận chứ?"
"Ồ. . . Muội đã hiểu."
Phương Thu Dao quệt miệng gật đầu.
Thấy Liễu Tử Câm thông tình đạt lý như vậy, Giang Bắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuối cùng cũng xong, hắn phải tranh thủ thời gian chuồn đi mới được.
Nhưng vào lúc mọi người chuẩn bị tản đi, bỗng một bóng người xông tới chen vào giữa Giang Bắc Nhiên cùng Liễu Tử Câm.