Giang Bắc Nhiên rút kinh nghiệm xương máu, lần nữa phân tích lại nhiệm vụ, phát hiện thời điểm tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ hẳn là lần đầu tiên Vương Dư An tới tìm mình. Nếu khi đó hắn không ngây thơ như thế, cảm thấy dạy hai chiêu tán gái là có thể giải quyết đối phương, nên đối phó như cách hắn đối phó với Lâm Cửu Ca, đưa ra điều kiện thích hợp nhất thì sẽ ổn hơn.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên phát hiện bản thân đã đánh giá cao giới hạn của người tu luyện trong thế giới này, vẻn vẹn chỉ vì theo đuổi tiểu sư muội lại có thể hạ sát chiêu với đồng môn, tam quan cùng sự tôn kính pháp luật khác nhau một trời một vực so với người hiện đại như hắn.
Đương nhiên, sau khi phân tích xong, thứ Giang Bắc Nhiên cảm nhận sâu sắc nhất chính là. . .
Trân quý sinh mệnh, rời xa xinh đẹp sư muội!
Hắn không muốn gặp được loại nhiệm vụ Hoàng cấp trung phẩm kiểu này nữa, từ từ tích lũy điểm thuộc tính không thơm hơn sao!
Lấy lại tinh thần, Giang Bắc Nhiên bắt đầu đi vào Lam Tâm hiên.
. . .
Ban đêm, tại Phủ Tiên Hồ bên cạnh Thủy Kính đường.
Tiếng tỳ bà du dương truyền đến từ mặt nước, thanh âm này có lúc mang đến cho người ta cảm giác thô trọng thâm trầm, một hồi lại uyển chuyển lưu loát, lúc thì thanh thúy vang dội, sau lại lộ ra đau thương cùng u oán không gì sánh được, mấy loại thanh âm hỗn hợp với nhau lại lộ ra hòa hợp vô cùng.
"Ai khiến Câm nhi của ta chịu tủi thân hả?"
Thấy người tới, Liễu Tử Câm vội buông tỳ bà xuống, đứng dậy hành lễ:
"Sư phụ."
Trong bóng đêm, Vu Mạn Văn nhẹ gật đầu:
"Câm nhi a, bây giờ kỹ năng đàn tỳ bà của ngươi ngày càng tốt rồi, nhưng chính vì quá tốt nên mới dễ khiến người ta nghe ra được tâm tư của ngươi. Nói đi, ai dám bắt nạt tiểu đồ đệ bảo bối của ta."
Liễu Tử Câm nghe xong vội lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:
"Không có. . . Không ai bắt nạt Câm nhi cả."
Vu Mạn Văn nghe xong thì thương tâm nói:
"Ai ~ Tiểu Câm Nhi đến cùng đã trưởng thành rồi, trong lòng có việc gì cũng không nói sư phụ biết."
"Ta không có! Sư phụ, thật sự không ai bắt nạt ta cả, chỉ là. . ."
"Chỉ là gì?"
Vu Mạn Văn thừa cơ truy hỏi.
"Chỉ là gặp một đệ tử ta tương đối để ý thôi."
"Ồ? Là ai?"
Vu Mạn Văn hứng thú.
"Ai nha! Ta. . . Ta nhớ bài tập hôm nay vẫn chưa làm xong, gặp sư phụ sau!"
Liễu Tử Câm nói xong thì ôm tỳ bà chạy như chạy trốn vậy.
Thấy Liễu Tử Câm cấp tốc biến mất, khóe miệng Vu Mạn Văn hơi vểnh lên, nàng rất tò mò người được đệ tử mình để ý.
Hừm. . . Mặc dù làm sư phụ không nên can thiệp vào bí mật nhỏ trong lòng đệ tử, nhưng ta chỉ là sợ Tử Câm tiểu bảo bối bị lừa thôi, điều tra một chút vẫn tốt hơn.
Ngày thứ hai, rất nhanh Vu Mạn Văn đã hỏi ra được hôm qua Liễu Tử Câm tới Lam Tâm đường, cũng thông qua Phương Thu Dao biết được về Giang Bắc Nhiên.
"Giang Bắc Nhiên. . ."
Nhẹ giọng đọc cái tên này một lần, Vu Mạn Văn có chút nghi hoặc, hoàn toàn không có ấn tượng a.
Trước giờ nàng luôn giúp đồ nhi bảo bối của mình để ý mấy đệ tử tinh anh công thành danh toại trong tông môn, nhưng Giang Bắc Nhiên này nàng thật sự không có chút ấn tượng nào.
Vu Mạn Văn tò mò tìm đệ tử chuyên môn phụ trách quản lý hồ sơ của Chấp Pháp đường.
"Vu hộ pháp? Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây nha?"
Trong Chấp Pháp đường, một tên nam tử dáng người thấp lùn nhìn Vu Mạn Văn nói.
"Hôm nay là lão Lục ngươi làm trực ban? Thế thì dễ nói rồi, ta đến để xem hồ sơ hoạt động của một đệ tử."
"Không có vấn đề gì, ngài nói đi, là đệ tử nào dẫn Vu chấp pháp tự mình đến tra, ta lập tức tìm giúp ngài."
"Đệ tử đó tên là Giang Bắc Nhiên."
"Giang Bắc Nhiên?"
Lục Khang Bình có chút sửng sốt.
"Ngươi biết hắn?"
Thấy Lục Khang Bình có vẻ, Vu Mạn Văn hỏi.
"Nói biết cũng không phải biết, chỉ là Hứa hộ pháp cũng từng tới gặp ta để hỏi về người này.”
"Hứa Văn Kính của Mặc Ngữ đường?"
"Không sai."
Lục Khang Bình gật đầu:
"Ta nhớ đại khái là năm ngoái đi, hắn cũng tới muốn xem hồ sơ của Giang Bắc Nhiên."
Có ý tứ. . .
Lần này tới phiên Vu Mạn Văn hiếu kỳ, liên thanh thúc giục:
"Ngươi lấy ta xem nào.”
"Được rồi, ngài chờ một lát."
Lục Khang Bình nói xong thì quay người vào phòng hồ sơ.
Ước chừng sau mười phút, Lục Khang Bình cầm hồ sơ của Giang Bắc Nhiên ra, đưa cho Vu Mạn Văn.
Vu Mạn Văn cám ơn một tiếng rồi mở hồ sơ của Giang Bắc Nhiên ra bắt đầu đọc cẩn thận.
Này cũng quá. . .
Xem hết tất cả tư liệu, Vu Mạn Văn phát hiện tên Giang Bắc Nhiên này còn chẳng phải đệ tử bình thường, hắn làm đệ tử ký danh ròng rã năm năm, thật sự không có lòng cầu tiến a.
Nhưng trong phần hồ sơ này lại có một điểm đặc biệt, đó là nhiệm vụ được Giang Bắc Nhiên làm thiết ấn năm năm qua chưa từng thất bại.
Tuy nói trong tông phái đệ tử làm thiết ấn không ít, dù sao dẫn tân đệ tử xuống núi thí luyện cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện chút biến cố tương đối lớn mới có thể khảo nghiệm năng lực thiết ấn của đối phương.
Cho nên để thiết ấn không thất bại không có, thế nhưng đệ tử ký danh như Giang Bắc Nhiên lại chưa thiết ấn thất bại lần nào thật sự là chuyện lạ…
Kỳ quái. . . Theo lý thuyết thì Tống đường chủ không thể hồ đồ như vậy, sao chỉ để tiểu gia hỏa thú vị này làm đệ tử ký danh?
Thấy biểu lộ Vu Mạn Văn biến hóa không ngừng, Lục Khang Bình cười nói:
"Lúc Hứa hộ pháp nhìn hắn hồ sơ, mặt mũi cũng tràn đầy nghi hoặc, cho nên ta mới có ấn tượng đặc biệt với cái tên Giang Bắc Nhiên này.”
Khiến Hứa Văn Kính nghi hoặc?
Vu Mạn Văn trả hồ sơ cho Lục Khang Bình, phất tay:
"Cám ơn lão Lục, lần sau mời ngươi ăn cơm."
Nói xong liền rời khỏi Chấp Pháp đường.
Lục Khang Bình cầm hồ sơ Giang Bắc Nhiên, cười lắc đầu, thẳng thắn mà nói phản ứng của Vu hộ pháp giống y đúc Hứa hộ pháp.
. . .
Ai, thu hoạch hôm nay tệ quá nha. Chỉ mới có năm nhiệm vụ, xem ra cần tìm thời gian xuống núi thí luyện một chuyến, Quy Tâm tông không còn gì để làm nữa rồi.
Chạng vạng tối, Giang Bắc Nhiên hoàn thành chuyến tuần sơn thường ngày xong thì quay về Lam Tâm đường, nhưng vừa tới phòng nhỏ của mình đã thấy một vị nữ sĩ nghi thái vạn phương đứng đứng tại cửa ra vào.
Sao vừa đi cái nhỏ lại tới cái lớn rồi. . . Hai ngày này cũng náo nhiệt ghê.
Giang Bắc Nhiên lặng lẽ lùi về sau hai bước, vừa nghĩ xem như mình chưa về thì thanh âm uyển chuyển bỗng vang lên:
"Giang Bắc Nhiên, ngươi muốn đi đâu a?"
Giang Bắc Nhiên nghe thế, dừng chân lại, xoay người hành lễ:
"Đệ tử đột nhiên nghĩ ra cách giải cho một ván cờ, muốn tới Kỳ Hiên."
"Thật sao? Sao ta cảm thấy ngươi là thấy ta nên muốn chạy trốn?"
Vu Mạn Văn vừa nói vừa đi về phía Giang Bắc Nhiên.
"Sao lại thế, ngài hiểu lầm rồi."
Giang Bắc Nhiên cười thi lễ.
"Nói dối không đỏ mặt chút nào, tố chất tâm lý rất không tệ nha."
Nói xong, Vu Mạn Văn cười hỏi:
"Ngươi biết ta là ai không?"