• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giải thích cho ba tỷ muội Ngu gia về việc phòng chữ Nhân chỉ lớn chừng này và khách sạn sẽ không cung cấp thêm bàn trang điểm, cuối cùng Giang Bắc Nhiên cũng sắp xếp xong vấn đề phòng ở cho các nàng. Dù cả năm đều chẳng vui vẻ gì cho cam.

"Rầm!"

Đóng cửa phòng lại, Giang Bắc Nhiên thở phào, năm thiên kim đại tiểu thư kia còn khuyết thiếu thường thức hơn cả hắn khi vừa xuyên tới đây. Trong thế giới quan của các nàng, khách sạn là phải có nệm tơ tằm, huân hương Tử Lâm Thảo và các loại dịch vụ như tắm với cánh hoa.

Điều này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng ngạc nhiên, đến cùng trước kia các nàng đã ở loại khách sạn gì. Vì theo hắn biết, dù là phòng chữ Thiên trong khách sạn ở huyện thành cũng không cung cấp mấy thứ xa xỉ như vậy.

Quả nhiên có tiền muốn gì cũng được?

Giang Bắc Nhiên tháo Mẫn Nhiên sáo trang ra, đổi một thân áo vải thô không nổi bật rời khỏi khách sạn, khó có được một lần xuống núi, đương nhiên hắn muốn ra ngoài phát động thêm mấy nhiệm vụ nữa.

. . .

"A! Là Võ gia tới, hôm nay là ngày lành gì đây?"

"Cho ta hai khối thịt mỡ, chặt ra, càng nhỏ càng tốt."

"Được rồi, theo ý ngài."

Giang Bắc Nhiên đi ngang qua một hàng thịt, nghe xong đoạn đối thoại kia thì nhìn lão bản cắt nát khối thịt rồi gói xuyên dây thừng qua đưa cho khách.

"Võ gia, ngài thịt ngon, hết thảy 20 văn."

Người được lão bản hàng thị gọi là Võ gia tùy ý nói một câu:

"Như cũ, trước nợ, cuối tháng trả một lần."

Lão bản hàng thịt nghe xong thì sắc mặt có hơi cổ quái, ngữ khí tức khẩn trương lại nịnh nọt:

"Võ gia. . . Tiền tháng trước của ngài. . ."

"Hử!?"

Lão bản hàng thịt vừa nói được phân nửa thì tráng hán Võ gia liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Thế nào, không tin Võ Quý ta?"

Dũng khí vất vả lắm mới có được của lão bản hàng thịt nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, liên tục cười làm lành:

"Sao ta dám, sao ta dám, tiểu nhân chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thuận miệng hỏi một chút thôi. Ngài đi đường thong thả."

Cùng lúc đó, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba sự lựa chọn.

[Một: Giúp lão bản hàng thịt chủ trì công đạo. Thưởng: Thiên Lang Kiếm (Hoàng cấp thượng phẩm).]

[Hai: Âm thầm ra tay, giáo huấn Võ Quý. Thưởng: Nón trụ Bì Lư (Hoàng cấp trung phẩm).]

[Ba: Đợi tại chỗ. Thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.]

Chọn số ba, Giang Bắc Nhiên thấy Võ Quý nói hiểu chuyện rồi tiêu sái rời đi, biến mất ở góc cua của con đường.

"Ôi. . . sắp tới sống kiểu gì đây.”

Lão bản hàng thịt than thở, mặt mũi tràn đầy phiền muộn, cuối cùng không kiềm được dùng sức chà xát cái thớt trước mặt.

"Lão bản, hai cân thịt heo."

Lão bản hàng thịt đang khó chịu thì vội dừng lại, tươi cười nói:

"Xin chào, ngài muốn phần thịt nào?"

"Thịt cổ và tai lợn a.”

"Nghe là biết khách nhân là người trong nghề, ngài có muốn ta cắt ra giúp ngày luôn không?”

"Không cần, bỏ vô đây cho ta là được."

"Một phần thịt cổ ~ một phần tai lợn ~ đến đây, ngài cất kỹ, tai lợn thì giảm chút tiền, chỉ lấy 18 đồng thôi."

"Thôi được rồi."

"Được, ngài chờ một lát, ta. . . Ơ, khách nhân, ngài đi đâu vậy!? Này! Dừng lại! Ta còn lấy tiền mà! Trở về! Ngươi, cái tên đáng giết ngàn đao! ! !"

Nhưng lão bản hàng thịt vừa cầm đao ra khỏi quầy hàng thì phát hiện khách nhân trẻ tuổi đã biến mất trong đám người, dù hắn nhìn thế nào cũng không tìm ra được.

"Con mẹ nó! Đừng để lão tử bắt được ngươi! Bắt được, lão tử lột da ngươi!"

Vừa rống xong, lão bản hàng thịt liền thấy một đám người vây xem, dưới sự phẫn nộ, hắn quơ dao phay mà hô:

"Nhìn cái gì mà nhìn! Đi đường của các ngươi đi!"

Thấy lão bản hàng thịt như bị điên, rống to như thế nên mọi người cũng không dám đáp lời, nhao nhao tán đi.

"Hầy. . ."

Chờ mọi người đều rời đi, lão bản hàng thịt mới thở dài, thân thể như mất hết khí lực.

Hai mắt vô thần quay trở lại hàng thịt trước, lão bản nhìn cái túi nhỏ trong góc cửa hàng.

"Đồ chó hoang!"

Lão bản hàng thịt gào thét chuẩn bị ném cái túi xuống đất thì phát hiện túi có hơi nặng. Dù biết trong đấy khó lòng có tiền nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng mở túi ra.

"Cái này!?"

Lão bản hàng thịt trợn mắt, bên trong là ba khối bạc vụn.

"Ba. . . Ba khối bạc vụn!?"

Lão bản hàng thịt khó tin nhỏ giọng hô.

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng người tuổi trẻ vừa biến mất, lão bản hàng thịt há miệng thật to.

Cuối cùng mới tỉnh táo lại, ầm ầm ầm tự đập đầu mình ba cái rồi hung hăng tự vả mình một cái.

"Ngươi đúng là tên đáng chết, ngay cả tiếng cám ơn cũng không nói với ân nhân!"

Mắng xong, lão bản hàng thịt thầm thề trong lòng, lần sau gặp lại ân nhân, hắn nhất định phải tạ ơn đối phương, chỉ là làm thế nào hắn cũng không nhớ được dáng vẻ người trẻ tuổi khi nãy.

Kỳ quái. . . Bình thường ta đều có thể nhớ kỹ khuôn mặt mỗi khách nhân, sao hết lần này tới lần khác lại không nhớ dáng vẻ của ân nhân!? Ai nha! Vương Phú Quý a Vương Phú Quý! Ngươi thật quá ngu mà! Lúc quan trọng thì chẳng đáng tin chút nào!

Nói xong, hắn hung ác tự táng mình một bạt tai.

Lúc này Giang Bắc Nhiên cầm theo dây thịt đi tới cuối đường, tưởng tượng khi trở về lão bản tìm thấy ba khối bạc vụn không biết sẽ thế nào.

Ôi, sống trong loạn thế không dễ dàng gì, chuyện ta có thể giúp chỉ có vậy.

Dù vừa xuyên qua đã gặp chuyện bi thảm đã khiến Giang Bắc Nhiên lập chí muốn làm một người có tư tưởng ích kỷ đẹp đẽ, thế nhưng sau vô số lần thấy được bách tính gặp cảnh bi thảm, cuối cùng hắn vẫn không cách nào duy trì ý chí sắt đá của mình.

Vì thế hắn cẩn thận nghiên cứu các lựa chọn của hệ thống, sau đó chế định một bộ quy tắc giúp người.

Đơn giản là trong điều kiện bản thân an toàn, nếu có thể hắn không ngại tốn chút thời gian giúp người khác.

Đầu tiên, thường xuyên tiếp xúc với người không thể giúp, tỷ như các sư huynh đệ trong Quy Tâm tông, mặc kệ hắn có quen hay không, hắn cũng không làm trái với lựa chọn, vì rất dễ dẫn tới nhiệm vụ khó nhai.

Giống với lần này Liễu Tử Câm tìm hắn, đại khái vì khả năng làm thiết ấn của Giang Bắc Nhiên.

Đại đa số thời gian, nếu được, Giang Bắc Nhiên sẽ cố gắng khiêm tốn, để bản thân không khác người thường là bao. Vì thế hắn có thể nhiều lần thiết ấn thất bại, khiến nhiệm vụ thí luyện của vài đệ tử không thành công. Từ đó giảm xác xuất thiết ấn thành công của hắn xuống, không bị quá chói mắt.

Nhưng mỗi khi nhìn những tiểu sư đệ kia bất lực hỏi hắn, sư huynh bây giờ ta nên làm gì, Giang Bắc Nhiên khó mà giữ tâm địa cứng rắn được nữa. Cuối cùng chỉ có thể dùng câu, dù sao hệ thống cũng chẳng nhảy ra lựa chọn, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm để tự dỗ dành mình.

Lúc này mới khiến tỷ lệ thiết ấn thành công của hắn quá cao, dù Giang Bắc Nhiên từng nói với đám sư đệ kia đừng khen hắn quá nhưng tình huống ngoài ý muốn như Liễu Tử Câm vẫn khó lòng tránh khỏi.

Hai là lựa chọn của hệ thống một khi có nội dung rời xa nơi đây, đi ngang qua, đừng làm gì các loại thì Giang Bắc Nhiên sẽ không hỗ trợ, nên đi sẽ đi, tuyệt đối không chút do dự.

Dựa trên hai điều kiện tiên quyết này, có khi Giang Bắc Nhiên cũng sẽ trợ giúp một ít bách tính bị ăn hiếp, xem như không uổng mấy điểm thuộc tính và kỹ nghệ hắn lấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK