• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ năm sư muội chỉnh đốn xong xuôi, Giang Bắc Nhiên dẫn các nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng tựa hồ còn một chút bóng ma tâm lý, năm sư muội đi đường đều cực kỳ cẩn thận, rất sợ lại giẫm phải trận pháp gì đó.

Nhưng cẩn thận thì cẩn thận, các nàng vẫn cố gắng theo thật sát Giang Bắc Nhiên, sợ bị lạc mất đội.

Dựa vào tinh thần lực cường đại, Giang Bắc Nhiên tìm được một tia khí tức của tặc nhân rồi đuổi theo một đường ra ngoài bìa rừng, rất nhanh cả đám đã tới bên ngoài một hang động.

"Hẳn là ở đây."

Giang Bắc Nhiên đứng trước cửa ra vào cảm nhận một hồi, phát hiện bên trong cơ bản đều là người bình thường, chỉ có một ít tu vi mà thôi, cao nhất chỉ là Luyện Khí tầng hai.

Giang Bắc Nhiên thu hồi tinh thần lực, quay người hỏi năm sư muội:

"Đến đây, kiểm tra các ngươi một chút, xác định tặc nhân trong động xong thì nên làm gì?”

Liễu Tử Câm suy nghĩ một lúc rồi mở miệng đáp:

"Vọt thẳng vào bắt đầu lĩnh, cái này gọi là bắt giặc bắt vua trước."

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Liễu Tử Câm:

"Lỗ mãng, này cũng không phải đánh trận, ngươi bắt đầu lĩnh làm được gì. Mặt khác, tặc nhân cũng không tới mức như đàn chim tan tác?"

Liễu Tử Câm nghe xong lập tức cúi đầu:

"Sư huynh dạy phải."

Nói xong, Liễu Tử Câm nghĩ ra một kế, vừa muốn mở miệng lại nghe được Ngu sư muội mở miệng trước:

"Vậy chúng ta hẳn nên xác định lối ra của hang động trước?”

"Thông minh, đây chính là chuyện cần ưu tiên nhất."

Nghe xong câu này, Liễu Tử Câm và Phương Thu Dao cùng nhìn nhau, bộ dáng đáng tiếc, chỉ là nguyên nhân không giống nhau lắm.

Giang Bắc Nhiên lại dặn dò vài chi tiết rồi gật đầu:

"Tốt, nhớ kỹ lời ta vừa nói, những tặc nhân trong động kia đều không phải đối thủ của các ngươi, động thủ đi."

"Vâng!"

Năm cái muội cùng nhau lên tiếng, bắt đầu hành động dựa theo kế hoạch Giang Bắc Nhiên bố trí.

Giống như Giang Bắc Nhiên nói, tặc nhân trong sơn động cơ bản đều là người bình thường, hoàn toàn không phải đối thủ của Liễu Tử Câm các nàng, rất nhanh chúng đã bị đánh xỉu hoặc quỳ xuống đất đầu hàng.

Chẹp. . . Người bố trí trận pháp không ở đây sao?

Sở dĩ Giang Bắc Nhiên không đi theo năm sư muội vì nghĩ trong động khẳng định còn trận pháp phòng ngự, hắn đứng ngoài trận muốn phá trận dễ hơn trong trận nhiều.

Nhưng khiến hắn không ngờ tới là trong động chẳng có dấu hiệu gì về việc trận pháp bị phát động cả.

Cũng là kỳ nhân.

Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu trong lòng, nện bước nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.

Ừ ~ khả năng điều khiển sức mạnh không tệ.

Nhìn đám tặc nhân ngã xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, Giang Bắc Nhiên quét mắt một vòng liền biết họ bị đánh ngất xỉu chỉ với một đập, nằm “ngủ” vô cùng an tường.

Giang Bắc Nhiên một đường đi vào chỗ sâu nhất hang động thì thấy đám sư muội đánh quét chiến trường, gom đám tặc nhân đã ngất lại.

"Không tệ."

Giang Bắc Nhiên gật đầu tán thương đám sư muội.

"Sư huynh, hắn chính là đầu lĩnh nhóm người này."

Bấy giờ, Liễu Tử Câm kéo một tên thanh niên đang bị trói gô tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.

"Ừ, biết rồi."

Giang Bắc Nhiên tùy ý đáp.

"Vậy ta tiếp tục đi trói những tặc nhân còn lại."

"Đi đi."

Chờ Liễu Tử Câm rời khỏi, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống nhìn thiếu niên có biểu tình lạnh nhạt, hiếu kỳ hỏi:

"Sao ngươi không giống những tặc nhân khác, hô mấy câu như buông ta ra mau?"

"Chẳng lẽ ta kêu ngươi sẽ thả?"

Thanh niên giương mắt nhìn Giang Bắc Nhiên một cái rồi nói.

"Sẽ nha, chỉ cần ngươi kêu ta sẽ thả ngươi."

Giang Bắc Nhiên gật đầu.

"Thôi đi, bớt giả mù sa mưa đi."

Thanh niên đầu lĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, khinh thường nói.

"Ồ."

Giang Bắc Nhiên nói xong thì ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận khởi Quy Tâm Quyết.

Hành động này của Giang Bắc Nhiên khiến thanh niên đầu lĩnh có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc người này muốn gì.

"Này, ngươi bắt được ta rồi thì mau tranh thủ đưa ta tới quan phủ lĩnh thưởng đi chứ, còn ngồi đây làm gì?"

"Không vội, không vội."

Giang Bắc Nhiên mỉm cười lắc đầu.

Cứ như vậy, hai người lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.

Mấy phút đồng hồ sau, rốt cục đầu lĩnh cũng không chịu nổi bầu không khí quái dị này, hắn mở miệng nói:

"Các ngươi có thể đi vào đây. . . Trận pháp phía ngoài là ngươi phá sao?"

Tới rồi.

Căn cứ kinh nghiệm bắt tặc nhiều năm, Giang Bắc Nhiên tổng kết được một cái đạo lý, nếu hắn vừa tới đã hỏi tặc nhân, phần lớn đối phương sẽ nghểnh cổ nói một câu:

"Bớt nói nhảm, muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."

Việc này khiến quá trình thẩm vấn trở nên rất phiền phức.

Thế là Giang Bắc Nhiên dứt khoát không đi đường cũ, cứ thế im lặng chờ đối phương lên tiếng trước, đợi khi địch ý của họ dần tiêu tán, họ tự nhiên sẽ lên tiếng thôi.

Giang Bắc Nhiên mở mắt ra, nhìn về phía thanh niên đầu lĩnh:

"Trận kia là ngươi bày à? Rất thú vị."

Thanh niên đầu lĩnh đắc ý ngẩng đầu lên:

"Nếu không phải vật liệu không đủ, các ngươi khẳng định không chạy được."

"Ừ, trận kia thật sự có chút lai lịch, ngươi học từ đâu?"

"Hừ! Ta sẽ không nói ngươi biết."

"Ờ."

Giang Bắc Nhiên nói xong thì tiếp tục nhắm mắt.

"Ngươi ngươi cái tên này!"

Thanh niên đầu lĩnh gấp gáp:

"Sao ngươi không hỏi thêm vài câu, hoặc đàm luận điều kiện gì đó với ta?”

"Ngươi đang dạy ta làm việc à?"

Giang Bắc Nhiên mở mắt ra hỏi.

"Ta. . . !"

Nếu không phải đang bị trói, thanh niên đầu lĩnh thật muốn xông tới đồng quy vu tận cùng Giang Bắc Nhiên, tên gia hỏa này thật quá khó nhai mà!

Thanh niên đầu lĩnh thở hổn hển hai cái rồi nhìn về phía đám tiểu đệ tử luyện khí đã trói hắn:

"Này! Người dẫn đầu của các ngươi vẫn nói chuyện kiểu này hả?!”

Kỳ thật đám Liễu Tử Câm nén cười tới sắp nội thương luôn rồi, có điều các nàng không hề trả lời, tiếp tục yên lặng trói người.

"Sư huynh, chúng ta đi lôi đám tặc nhân ngoài kia vào.”

"Ừ, đi đi."

Giang Bắc Nhiên gật đầu.

Thanh niên đầu lĩnh thấy mấy người Liễu Tử Câm rời đi thì lòng kiên nhẫn dần bị mài mòn, hắn mở miệng nói:

"Nếu ta nói cho ngươi biết, ta học trận pháp này ở đâu, ngươi có thể thả ta ra không?"

"Không thể nào, ta cũng không có hứng thú gì với loại trận pháp vây khốn lại chẳng vây nổi ai này.”

"Chỉ là do ta học nghệ không tinh thôi! Trận này gọi là Nhiếp Tâm Trận Tiểu Lục Thừa, nếu có thể hoàn thiện, dù là Huyền Vương đi vào cũng sẽ bị nó vây khốn!"

"Ờ."

"Ta nói thật mà! Trên sách viết như thế đó! Chỉ là không ai dạy ta, ta học nghệ không tinh mà thôi, bằng không ngươi tuyệt đối không thể phá trận đâu."

"Sách?"

Giang Bắc Nhiên hỏi.

Thấy rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng có biểu lộ hứng thú, đầu lĩnh trẻ tuổi liên tục gật đầu:

"Đúng! Là ta đi trộm mộ lấy được! Rất có giá trị! Chỉ cần ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ giao cuốn sách kia cho ngươi!"

"Không hứng thú."

Lúc này năm sư muội đã trở về, cả năm hành lễ với Giang Bắc Nhiên rồi nói:

"Sư huynh, đã trói tất cả tặc nhân lại rồi."

"Được, vậy chúng ta đi."

Giang Bắc Nhiên đứng lên nói.

"Ai! Đừng đi! Trận pháp trong sách kia thật sự rất lợi hại! Không tin ta dẫn ngươi đi xem, nó ở phía sau núi, là thật đó! ! !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK