"Đa tạ sư huynh."
Liễu Tử Câm nhận đinh tiêu Giang Bắc đưa, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến nếu không phải sư huynh thay nàng ngăn lại, chỉ sợ một tiêu này đã xuyên thủng ngực nàng.
Cố Thanh Việt bên cạnh thấy thế thì cũng vội chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hảo thân thủ! Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài."
Giang Bắc Nhiên thi lễ, đáp:
"Ta họ Vương, tên Lão Ngũ."
"Nguyên lai là Lão Ngũ huynh, tại hạ là Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, lần này bị tặc nhân quấn thân, nhờ có. . ."
"Lời khách khí này chờ một lát rồi nói, đồng bạn của ngươi đang bị thương."
Giang Bắc Nhiên nhìn nữ hài ngực thấm máu tươi mà nói.
Vừa rồi lúc Giang Bắc Nhiên ở bên cạnh quan sát hai nhóm người chiến đấu, hắn thấy nữ hài này là vì đỡ kiếm giúp Cố Thanh Việt mới bị thương, nhưng dù bị thương, nàng vẫn kiên định không thay đổi cản trước mặt Cố Thanh Việt, nếu nói giữa hai người không có gì, Giang Bắc Nhiên không tin.
Nữ hài thấy Giang Bắc Nhiên quét mắt tới, khoát tay nói:
"Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại."
"Cô nương cũng là đệ tử Thanh Vân tông sao?"
Giang Bắc Nhiên cười hỏi.
"Vâng, tại hạ Đường Thính Song của Thanh Vân tông, bái kiến ân công."
"Đảm đương không nổi, chỉ là trợ giúp các vị chút sức thôi, không đến nổi chịu được hai tiếng ân công này.”
Nói xong, Giang Bắc Nhiên như nhớ tới gì đó:
"Ta nghe nói Thanh Vân tông có tâm pháp Lan Lăng trị thương hiệu quả hạng nhất, không biết cô nương có thể để ngu huynh mở mang tầm mắt không?"
Đường Thính Song nghe xong không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng:
"Tại hạ học nghệ không tinh, học tâm pháp Lan Lăng chưa tới nơi tới chốn, sử dụng không ổn chỉ thêm mất mặt xấu hổ mà thôi."
"A ~"
Giang Bắc Nhiên nói xong thì vỗ đầu một cái, cười nói:
"Nhìn cái trí nhớ này của ta này, tâm pháp Lan Lăng cũng không phải tuyệt học của Thanh Vân tông, mà của Chiêu Thiên tông mới đúng." Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức cứng đờ, mấy vị sư muội vừa tính lên chữa thương cho đối phương nay lùi về đứng phía sau Giang Bắc Nhiên.
Nghe tới đây, các nàng cũng nhận ra có điều bất ổn, làm gì có ai nhớ lầm tuyệt học tông phái của mình chứ.
Đường Thính Song cũng ngớ người, người vừa cứu họ thoạt nhìn vô hại lại gài bẫy nàng.
Nhìn thấy mấy vị ân công bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt mang theo địch ý, Cố Thanh Việt vội chắp tay:
"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, sáu người chúng ta hoàn toàn không phải đệ tử Thanh Vân tông, chỉ là rời nhà ra ngoài, có lúc. . ."
"Ai, không cần giải thích với ta."
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Ta hiểu, chỉ là vừa vặn ta muốn dạy cho đám sư muội một khóa mà thôi. Đừng tưởng cứu người thì người ta sẽ moi ruột gan ra cho ngươi.”
Giang Bắc Nhiên nói lời này phong khinh vân đạm nhưng lại khiến Cố Thanh Việt cảm thấy như bị vả một bạt tay lên mặt.
Quả thật, khi hành tẩu bên ngoài rất nhiều người đều giấu diếm họ tên, cơ mà nói dối với ân nhân vừa cứu mạng mình thật có chút không lễ phép rồi.
"Ta. . . Ta. . ."
Cố Thanh Việt nghẹn đỏ mặt, ta ta nửa ngày cũng không nói được hết câu.
Giang Bắc Nhiên lại cũng chẳng chút để ý, chắp tay với Cố Thanh Việt:
"Cố huynh không cần như vậy, chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, bây giờ các ngươi đã không sao thì chúng ta đi trước một bước, xin cáo từ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay, dẫn năm sư muội quay người rời đi.
"Vương huynh, xin chậm đã!"
Lúc này, Cố Thanh Việt đột nhiên la lớn lên. "Cố huynh còn việc gì sao?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại và hỏi.
"Tên thật của ta là Lịch Phục Thành, là giáo đệ của Huyết Viêm. . . Không, con trai giáo chủ Huyết Viêm giáo."
WOW!? Người trong ma giáo!? Còn là con trai giáo chủ!? Giải thưởng này lớn quá rồi!
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, hắn từng nghe qua tên của Huyết Viêm giáo, là một trong những ma giáo nổi danh ở vùng Hoài Nam, Huyết Diễm Quỷ Đao khiến dân bản xứ vừa nghe xong là sợ mất mật.
Bất quá Huyền Long đại lục tuy lớn nhưng không có mạng lưới tin tức thông suốt.
Giang Bắc Nhiên cũng chỉ nghe nói qua về giáo phái này mà thôi, không có cơ hội tìm hiểu kỹ càng hơn.
Nghe Lịch Phục Thành đột nhiên nói lên thân phận thật, mấy người phía sau hắn vội vội la lên:
"Công tử!"
"Không sao!"
Lịch Phục Thành khoát tay với mấy người phía sau lưng:
"Vương huynh nói rất đúng, người ta cứu chúng ta một mạng, chúng ta vẫn lừa gạt họ, đây không phải đạo lý của hiệp khách."
"Thế nhưng. . ."
Đường Thính Song còn muốn cản nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của Lịch Phục Thành thì không nói gì nữa.
Vào lúc này, khuôn mặt năm cô nàng phía sau lưng Giang Bắc Nhiên mờ mịt.
"Sư huynh, Huyết Viêm giáo là gì?"
Ba tỷ muội Ngu gia không hiểu liền hỏi.
"Ta chỉ mới nghe qua trong lúc vô tình mà thôi, hẳn là ma giáo ở bên Hoài Nam."
"Ma giáo!?"
Năm sư muội cùng kinh hô, đây là lần đầu các nàng thấy người trong ma giáo. Sau khi hết khiếp sợ, ba tỷ muội Ngu gia lại nhỏ giọng hỏi tiếp.
"Không phải nói người trong ma giáo đều có ba con mắt sao?"
"Còn có một ngụm răng nanh nữa!"
"Đầu lưỡi cũng rất dài~ "
Thấy Ngu Quy Miểu đưa mở hai tay ra để miêu tả, Giang Bắc Nhiên không khỏi cười nói:
"Cũng chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, người trong ma giáo cũng là người, không có ba đầu sáu tay."
Chờ tiếng nghị luận hai bên dừng lại, Lịch Phục Thành tiến về phía trước một bước, lần nữa chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vương huynh, ta hy vọng bây giờ ngươi có thể thông cảm cho ta."
"Dĩ nhiên mười phần thông cảm, nhưng không biết vì sao Lịch huynh muốn mai danh ẩn tích đi vào địa khu Giang Bắc? Đương nhiên, nếu không tiện nói, coi như ta chưa từng hỏi."
"Hầy . ."
Lịch Phục Thành nghe xong thì thở dài một hơi:
"Không dối gạt Vương huynh, ta có rất nhiều nỗi khổ tâm."
Dường như Lịch Phục Thành rất ít khi có người để thổ lộ, hắn thở dài một tiếng, như được mở ra cánh cổng trong lòng mà nói…
"Vì ta là nhi tử của giáo chủ Huyết Viêm giáo nên người trong tông ký thác rất nhiều kỳ vọng vào ta. Khi ta vừa tập cầm muỗng đã được đo ra là Bì Dương Chi Thể, không chỉ không cách nào tu luyện bảo điển vô thượng trong giáo mà ngay cả võ công bình thường cũng tốn gấp bội thời gian so với người khác.”
"Về sau cha ngày càng thất vọng với ta, hai vị ca ca cũng dần xa lánh ta, mấy đệ đệ mỗi ngày chế giễu ta là phế nhân ngay trước mặt giáo chúng, ta. . . Haiz..."
Nói đến đây, Lịch Phục Thành thở thật dài, khuôn mặt tràn đầy chua xót.
Lúc này Đường Thính Song tiến lên một bước, giữ chặt tay Lịch Phục Thành:
"Không, công tử, trong mắt Song Nhi, công tử lợi hại nhất, lần này chúng ta ra ngoài nhất định có thể tìm được công pháp thích hợp cho công tử tu luyện mà."
Giang Bắc Nhiên nghe được câu này xém tí nhịn không được há mồm đến rớt cái cằm xuống đất.
Xuất thân đại gia tộc lại phát hiện mình là phế vật trời sinh, phụ thân thất vọng, ca ca ghét bỏ, đệ đệ trào phúng, bên cạnh vừa vặn lại có một nữ tử nguyện ý xả thân đỡ kiếm, một đường đi theo mình, hai bên cùng ủng hộ nhau.
CMN rất thỏa mãn điều kiện để trở thành nhân vật chính!