• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Chu Quy Xán cùng Lịch Phục Thành kết bạn rời đi, Trần Nguyên Châu nhìn Trình Thanh Hành:

"Phó bang chủ, Chu Quy Xán này cũng là nhân vật phiền phức, có cần ta tìm người để mắt tới hắn không?"

Nhưng thời khắc này tâm tư Trình Thanh Hành đã sớm sớm không còn ở đây, vì rốt cục hắn cũng nhớ được thiếu niên đội nón cỏ trước mắt kia là ai!

"Lão Tam, ngươi tự mình theo dõi hắn, ta đi một chút rồi về."

Để lại câu này, Trình Thanh Hành liền rời đi.

Hả? Sao phó bang chủ có phản ứng lớn vậy? Chẳng lẽ câu được cá lớn gì rồi?

Trần Nguyên Châu kỳ quái nghĩ.

Sau thời gian một chén trà, Trần Nguyên Châu vừa dự định đi theo Chu Quy Xán cùng Lịch Phục Thành vào một nhà tửu lâu thì thấy Trình Thanh Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bên cạnh có thêm một thân ảnh vừa xa lạ lại quen thuộc với hắn.

"Bang chủ!?"

Trần Nguyên Châu kinh ngạc, trong ấn tượng của họ, vị bang chủ này như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều thành viên nhập bang mấy năm chưa từng thấy mặt bang chủ bộ, thậm chí ngay cả chính hắn cũng chỉ mới gặp bang chủ được ba lần. Không ngờ hôm nay đột nhiên gặp được.

Một lát sau, Trình Thanh Hành quay đầu nói Trần Nguyên Châu:

"Rút đi."

"Vâng."

Không có hai lời, đám người Trần Nguyên Châu tuân theo lệnh của Trình Thanh Hành cấp tốc rút lui, lẫn vào đám người tản ra.

Sau nửa ngày, bang chủ Hoàng bang Thẩm Lăng Vạn mở miệng:

"Là Tam công tử của giáo chủ Huyết Viêm giáo không sai, lần trước trong đại hội Sư chinh, ta từng trò chuyện với hắn, sẽ không nhớ lầm."

"Thế nhưng Tam công tử đến nơi này của chúng ta làm gì? Cũng chẳng ai báo gì cho chúng ta. May mà đám thủ hạ của chúng ta không gây ra họa lớn gì.”

Trình Thanh Hành có chút sợ hãi mà nói.

Thẩm Lăng Vạn suy tư một lát rồi nói:

"Có lẽ có người bắt đầu không yên lòng với chúng ta, muốn mượn tay Tam công tử diệt trừ chúng ta."

"Hả! ?"

Trình Thanh Hành giật nảy cả mình:

"Chẳng lẽ chuyện kia đã bại lộ? Nhưng rõ ràng chúng ta. . ."

Trình Thanh Hành nói được phân nửa thì thấy Thẩm Lăng Vạn quét mắt tới, thế là vội vàng im miệng.

"Có điều dường như tên Tam công tử cũng không xem chúng ta là địch. Bằng không cũng không làm nhiều chuyện ngu xuẩn như ngươi báo cáo, chỉ sợ hắn muốn thầm nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại hắn, hoặc là . . . có ý gì khác."

"Vậy. . . Ta có cần tiếp xúc với vị Tam công tử kia một chút không?”

"Không cần, nếu Tam công tử đã dùng cách này nhở chúng ta, nói rõ hắn không muốn gặp chúng ta, vẫn nên chờ hắn chủ động tới tìm thì hơn. Tóm lại kêu phía bên quận Dương Sùng quận nên tranh thủ hành động đi. Về phần Tam công tử. . . phái mấy tên thông minh lanh lẹ tới bảo vệ, tuyệt không được để hắn có chuyện trên địa bàn của chúng ta."

"Vâng, ta lập tức đi sắp xếp."

Trình Thanh Hành nói xong thì nhanh chóng quay người rời đi. Thẩm Lăng Vạn nhìn đám người Lịch Phục Thành đang thoải mái cười to trong quán rượu, rơi vào trầm tư.

Đến cùng đã sai ở chỗ nào . . . Chẳng lẽ có nội ứng? Xem ra phải hảo hảo điều tra thêm.

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Thẩm Lăng Vạn biến mất tại chỗ, cứ như chưa từng xuất hiện.

. . .

Trong đêm, Lịch Phục Thành cầm cuốn sách Bát Cung Tứ Lạc Thư nằm đọc trên giường, Đường Thính Song bên cạnh hỏi:

"Sư huynh, mấy ngày nay, đêm nào ngươi cũng đọc sách, cuốn sách này thì vị lắm hả?”

"Không phải thú vị mà rất lợi hại. Nếu được gặp lại Vương huynh, ta nhất định sẽ cảm tạ hắn cho thật tốt. Như câu Tam thúc từng nói, ra ngoài gặp quý nhân, hẳn Vương huynh chính là quý nhân của ta.”

Đường Thính Song nhìn hai mắt sáng ngời của Lịch Phục Thành thì không khỏi che miệng cười:

"Nhưng mà từ khi gặp được vị Vương sư huynh kia, chúng ta cứ như chuyển vận vậy. Một đường tới Lạc Hà trấn không gặp chuyện gì nữa. Hôm nay xuất thủ tương trợ không chỉ có không có rước thêm phiền phức, còn kết giao được một vị đại hiệp."

"Đúng đúng!"

Lịch Phục Thành liên tục gật đầu:

"Chờ sau này chúng ta đứng vững gót chân ở chỗ này, phải tới Quy Tâm tông hảo hảo mà bái tạ Vương huynh."

. . .

"Hắt xì!"

Giang Bắc Nhiên đang luyện chế đan dược phía sau núi hắt hơi một cái.

Thật là, sao gần đây cứ có người ở sau lưng nói ta đẹp trai nhờ.

Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu trong lòng, tiếp tục thôi diễn hỏa diễm màu xanh tím dưới đan lô.

Hôm nay hắn tuần sơn nhận được năm lần điểm luyện đan khiến hắn có chút mừng rõ, lập tức đi tới “trụ sở bí mật” phía sau Lam Tâm đường cảm thụ sự thay đổi.

Khi hỏa diễm dần ổn định lại, Giang Bắc Nhiên lấy các loại vật liệu tương ứng từ trong Càn Khôn giới ném vào lò đan.

Một lần luyện cứ thế luyện đến hừng đông luôn, mùi thơm thảo dược truyền ra từ trong đan lô, Giang Bắc Nhiên hài lòng nhẹ gật đầu.

"Coong~"

"Coong ~"

"Coong ~ "

Đột nhiên, âm thanh vang vọng kéo dài phát ra từ ngọn núi ở giữa Quy Tâm tông.

Hả? Tiếng chuông triệu tập đệ tử, đã xảy ra chuyện gì rồi? Được rồi, cũng không liên quan gì tới ta.

Trước đó Giang Bắc Nhiên đã xin bế quan. Trong lúc đó, từ khi tông phái xảy ra chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong, hết thảy hắn đều có thể không tham gia. Đối với hắn hiện tại mà nói, luyện xong một lò Trùng Cổ Đan này mới là chính sự hàng đầu.

. . .

Cùng lúc đó, không lâu sau khi tiếng chuông vang lên, tất cả đệ tử trẻ tuổi trong Quy Tâm tông đều hội tụ tại Liên Hoa phong, tự xếp thành hàng theo thứ tự.

Các đệ tử đang đoán vì sao hôm nay lại triệu tập mình thì đột nhiên thấy năm bóng người đi lên đài cao bằng đá.

"Thì ra là đám Ngô sư huynh trở về, nhìn điệu bộ này, chiến tích năm nay của tông chúng ta khẳng định rất tốt."

"Ngô sư huynh là ai?"

"Ngô sư huynh mà ngươi cũng không biết? Vừa vào tông hai năm trước, Diêm Vương Tiêu - Ngô Thanh Sách. . ."

"A! Thì ra hắn chính là vị Diêm Vương Tiêu kia! Ta đã nghe qua danh hào của hắn. Mấy tháng trước lúc ta xuống núi, tiên sinh kể chuyện có nói tới hắn. Nói chỉ cần là người hắn muốn giết, dù trốn trong vạn người cũng chẳng thoát được. Vì đối phương đã bị diêm vương ghi tên lại.”

"Tính ra ngươi cũng có chút kiến thức."

"Sư huynh, vậy ngươi biết sư tỷ đứng bên cạnh Ngô Thanh Sách là ai không?”

Sư huynh kia nghe xong lập tức vỗ vào gáy hắn.

"Ôi, đau quá, sư huynh, sao ngươi đánh ta?"

"Nhìn ngươi đi, tròng mắt sắp rơi xuống đất rồi."

Nói xong, hắn nhìn chung quanh một chút, sau đó nhỏ giọng:

"Đợi kết thúc rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại im lặng đi."

"Vâng. . ."

. . .

Trong âm thanh bàn luận khe khẽ, hương trưởng Ngô Thu Phảng đi lên đài cao:

"Trong đại hội luận võ giữa các tông phái tại Giang Bắc lần này, Quy Tâm tông ta có năm tên đệ tử biểu hiện xuất chúng, đoạt được thành tích ưu dị, Ngô Thanh Sách, đệ tử của Loạn Tinh đường đứng đầu!”

"Oa!"

Các đệ tử dưới đài không ngừng hoan hô.

Luận võ mỗi năm của Giang Bắc có thể xem là thịnh sự, được các đại tông phái vô cùng coi trọng. Dù sao đây cũng là việc ảnh hưởng tới thanh danh, thanh danh đi liền với tiền tài, tiền tài lại tạo ra tài nguyên. Theo lời Giang Bắc Nhiên mà nói, trận đấu này chắc khác nào một kỳ thi đại học cả. Người đạt được “thủ khoa” sẽ nhận được vô số khen thưởng và tài nguyên của tông môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK