Kỳ thật khi trở về Giang Bắc Nhiên đã nghĩ đến việc Vu Mạn Văn chắc chắn sẽ đến tìm hắn tiếp. Vì không muốn có thêm rắc rối, Giang Bắc Nhiên quyết định trực tiếp "bế quan", tránh vị Vu hộ pháp này một tháng, chờ sự quan tâm của nàng với hắn giảm xuống là được.
Nhưng khiến Giang Bắc Nhiên không ngờ tới chính là, vị đường chủ luôn yểm trợ hắn trước giờ mà lần này lại…
Nhìn bộ dáng “thẹn thùng” của Trương Hạc Khanh mỗi khi nhìn trộm Vu Mạn Văn, Giang Bắc Nhiên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Một cành hoa của Quy Tâm tông. . . Quá khủng bố!
Nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước chắp tay:
"Đệ tử Giang Bắc Nhiên bái kiến Vu hộ pháp."
Vu Mạn Văn nhẹ gật đầu, mở miệng nói:
"Bắc Nhiên a, lần này ngươi tới Lam Tâm hiên, chẳng lẽ là để tránh ta?"
Giang Bắc Nhiên đang tính trả lời thì ba lựa chọn hiện ra trước mắt.
[Một: "Đệ tử sao dám." Thưởng: Huyết Luyện Trảm (Huyền cấp hạ phẩm)]
[Hai: "Vu hộ pháp lo quá rồi, chỉ là đệ tử chợt có linh cảm, muốn tiến một bước đề cao kỳ nghệ nên mới sốt ruột bế quan." Thưởng: Tam Tiêm Tứ Nhận Phong (Hoàng cấp trung phẩm)]
[Ba: "Đúng thế." Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.]
Thấy ba lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên không khỏi sững sờ, nhưng lập tức chọn số ba, hắn đáp:
"Đúng thế."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm hội họa.
Trương Hạc Khanh nghe xong thì lập tức ngơ ngẩn, vội hô:
"Giang Bắc Nhiên! Ngươi nói mò gì vậy! Có phải ngứa da không?"
Nói xong, hắn quay đầu cười làm lành với Vu Mạn Văn:
"Vu hộ pháp, chỉ trách ngày thường ta quản giáo không nghiêm mới khiến hắn không lễ phép như vậy, lát nữa ta nhất định sẽ phạt hắn đúng luật."
"Không cần."
Vu Mạn Văn giơ tay trái lên lắc lắc với Trương Hạc Khanh, sau đó lại nói:
"Không biết Trương đường chủ có thể để ta và hắn đơn độc tâm sự không?"
"Đương nhiên có thể."
Trương Hạc Khanh nói xong liền đứng người rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua lại truyền âm nhập mật nói một câu:
"Không được chọc giận Vu chấp pháp, bằng không tới đường quy nhận phạt đi.”
Giang Bắc Nhiên gật đầu tỏ rõ hắn đã hiểu.
Âm thanh kẹt kẹt đặc thù của cửa gỗ vang lên, Trương Hạc Khanh đóng cửa rời khỏi đại sảnh.
"Bắc Nhiên à, ta không nhìn lầm ngươi."
Vu Mạn Văn chậm rãi đứng dậy, đi về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Mọi chuyện phát sinh dọc trên đường thi hành nhiệm vụ, Tử Câm các nàng đã nói với ta, có thể khiến năm hài tử kia không ăn thiệt thòi gì lớn lại trưởng thành nhiều như vậy, ngươi làm rất tốt."
"Đa tạ Vu hộ pháp khích lệ."
"Nhưng mà vừa rồi ngươi cường ngạnh từ chối ta. . . Chẳng lẽ thật sự không muốn dính dáng gì tới các nàng nữa? Hoặc nói, sợ ta buộc ngươi đi lên con đường tu luyện?"
"Ta. . ."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng, Vu Mạn Văn đã vươn tay ngăn lại trước mặt hắn:
"Không cần nói, ta đều hiểu, ngươi có thành thục hơn so với tuổi tác, biết mình nên làm gì, không nên làm gì, rất kiên đi trên con đường mình đã lựa chọn, phần này ý chí cứng cỏi này khiến ý ta rất thưởng thức."
Nói xong, Vu Mạn Văn nhẹ vỗ bả vai Giang Bắc Nhiên:
"Giá trị một người không nhất định phải thể hiện trên tu vi, trước đó là bản hộ pháp nhỏ hẹp, có chút nóng vội, luôn cảm thấy không thể lãng phí hạt giống tốt như ngươi. Nhưng hiện tại ta đã rõ, ngươi có lý tưởng và tình cảm sâu đậm của riêng mình. Cho nên ta sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên ngươi đâu, yên tâm đi."
. . .
Vu hộ pháp một trận thao thao bất tuyệt khiến Giang Bắc Nhiên ngơ ngác.
Lý tưởng? Tình cảm sâu đậm? Đến cùng thì mấy nha đầu kia đã nói cái quần què gì vậy . . .
Bất quá vô luận quá trình thế nào, kết quả này khiến Giang Bắc Nhiên rất hài lòng, hắn chắp tay:
"Đa tạ Vu hộ pháp đã thông cảm, những lời khen này, đệ tử nhất định ghi khắc trong lòng."
"Vậy thì tốt, đây cũng là điều ta muốn nói. Mặt khác, lần này xem như ngươi đã giúp bản hộ pháp một chuyện. Ta thiếu ngươi một phần nhân tình. Nếu có nhu cầu gì ngươi cứ mở miệng, trong Quy Tâm tông này ta cũng nói được mấy câu."
"Đa tạ Vu hộ pháp!"
"Ừm, cố gắng lên, ta đi trước."
Vu Mạn Văn nói xong thì quay người đẩy cửa gỗ rời đi.
Cái này, kết thúc thật rồi. . . Có chút đột ngột nha.
Bất quá Vu hộ pháp có thể thông tình đạt lý như vậy thật sự là chuyện tốt với Giang Bắc Nhiên. Ít nhất hắn cũng không cần lo nàng sẽ tới “giày vò” hắn tiếp. Ngoài cửa, sau khi Vu Mạn Văn rời khỏi, Trương Hạc Khanh vẫn luôn đứng được nhẹ gật đầu:
"Hôm nay quấy rầy Trương đường chủ rồi, đa tạ."
"Chuyện này, Vu hộ pháp quá khách khí, ngươi và Bắc Nhiên. . . Nói chuyện phiếm xong rồi?"
"Ừm."
Vu Mạn Văn gật đầu:
"Hắn là một đệ tử tốt, xem ra Lam Tâm đường thật sự rất biết cách dạy đệ tử, đáng để Thủy Kính đường chúng ta học tập nhiều hơn."
Trương Hạc Khanh nghe xong thì khiêm tốn cười một tiếng:
"Vu hộ pháp quá khen rồi."
"Có điều hôm nay trong nội đường còn chút việc chờ ta trở về xử lý. Cáo từ trước, lần sau lại đến tìm Trương đường chủ lĩnh giáo một hai."
Lúc này người hầu vừa bưng khay trà tới, thấy Vu Mạn Văn muốn đi thì trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Trương Hạc Khanh thấy thế lập tức tiến tới cầm chén trè đưa về phía Vu Mạn Văn:
"Vu hộ pháp, uống một ngụm trà rồi đi, vừa pha thôi, hương rất thơm đấy."
"Được."
Vu Mạn Văn đáp ứng một tiếng, cầm chén trà uống một ngụm, bình luận:
"Quả thật là thanh hương bốn phía, trà ngon."
"Vu hộ pháp thích là tốt rồi, Thúy xoắn ốc này ta còn không ít, ngươi lấy một ít về dùng cùng Từ đường chủ đi."
"Không cần, tạ ơn hảo ý của Trương đường chủ, ta cáo từ trước."
Nói xong, Vu Mạn Văn đặt chén trà vào khay rồi đi ra ngoài.
"Để ta đưa tiễn ngươi. . . !"
Nhìn thân ảnh Trương Hạc Khanh đuổi theo đối phương, Giang Bắc Nhiên lắc đầu thở dài, hình tượng đường chủ tiêu sái ngày xưa triệt để vỡ vụn trong lòng hắn.
"Liếm. . . A không, tình yêu khiến người ta thật hèn mọn nha!"
Đại khái chừng một nén nhang sau, cuối cùng Trương Hạc Khanh đã trở về, trên mặt còn có chút thẹn thùng.
Thấy Giang Bắc Nhiên đang chờ ở cửa đại sảnh, Trương Hạc Khanh ho nhẹ một tiếng:
"Bắc Nhiên, lần này ngươi làm thiết ấn không tệ, giúp Lam Tâm đường chúng ta nở mày nở mặt, nhớ ngươi một công."
"Đa tạ Đường chủ."
"Mặt khác, ấn tượng của Vu hộ pháp với ngươi tựa hồ không tệ, có cơ hội ngươi cố gắng làm thân với nàng… Hở? Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt như vậy làm gì? Ý ta là loại quan hệ này rất tốt, nói không chừng về sau có thể hỗ trợ lẫn nhau thì sao?"
Nghe đường chủ nói thế, Giang Bắc Nhiên cúi đầu chắp tay:
"Đệ tử lĩnh mệnh."
"Ừm. . . Vậy ngươi trở về đánh cờ tiếp đi."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên đáp xong thì chuẩn quay về Lam Tâm hiên, lại nghe Trương Hạc Khanh đột nhiên gọi hắn lại:
"Bắc Nhiên này, có cơ hội thì thường xuyên mời Vu hộ pháp đến nội đường ngồi chơi, đây cũng là phát triển cho con đường tương lai của chúng ta."
Ta tin ngươi cái beep đây này! !
Giang Bắc Nhiên cố nén tiếng chửi bậy trong lòng, lần nữa đáp lời. Bất quá đồng ý thì đồng ý, làm hay không còn xem tâm tình của hắn nữa.