"Khụ khụ. . . Thì tiểu sư muội thấy được sư huynh che giấu thực lực nên mới có thể cảm mến sư huynh như vậy. Ai, là ánh mắt tại hạ vụng về."
Ngô Thanh Sách nằm trên bãi cỏ cười khổ nói.
Giang Bắc Nhiên ở bên cạnh nhìn Ngô Thanh Sách như thế thì đích thân dạy dỗ, nói cho con hàng này biết tình yêu là gì, cuối cùng dùng thiên ngôn cổ ngữ thu phục.
"Ngô sư đệ, thiên nhai nơi nào không cỏ thơm."
"Thiên nhai nơi nào không cỏ thơm. . . Thiên nhai nơi nào không cỏ thơm? Tốt một câu thiên nhai nơi nào không cỏ thơm!"
Ngô Thanh Sách cười to ba tiếng rồi chống đỡ bò lên, ôm quyền nói với Giang Bắc Nhiên:
"Thanh Sách lĩnh giáo học thức của sư huynh, vạn phần bội phục!"
Tiếp đó là vô số lời xin lỗi, hắn bảo nguyện ý làm mọi chuyện để bù đắp lại lần mạo phạm này.
Thấy cừu nhỏ lạc đường biết quay lại, Giang Bắc Nhiên cũng rất vui mừng, vỗ vai Ngô Thanh Sách:
"Sư huynh đệ luận bàn thôi, có gì mà mạo phạm, bất quá sư huynh thật sự có một việc muốn nhờ ngươi, đó chính là đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay, xem như bí mật giữa ngươi và ta."
Đã biết không phải lần nào hệ thống cũng có thể để hắn toàn thân trở ra, Giang Bắc Nhiên cũng hiểu bản thân cần biết điều hơn, vì ác ý của thế giới này đối với hắn thực sự quá lớn.
"Sư huynh lòng dạ rộng như biển, Thanh Sách thụ giáo."
Ngô Thanh Sách nói xong thì phát lời thề, hứa hẹn tuyệt không nói chuyện này cho người ngoài.
"Tốt, mau ngồi xuống, ta giúp ngươi trừ độc chữa thương."
"Sư huynh còn biết y thuật!?"
Ngô Thanh Sách kinh ngạc không gì sánh được.
"Hiểu sơ, hiểu sơ thôi."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa mở một bọc da, lấy ngân chân trong đó ra.
Vào lúc hắn tìm đúng huyệt vị chuẩn bị đâm xuống thì Ngô Thanh Sách đột nhiên hét lớn:
"Sư huynh cẩn thận!"
Ngay sau đó, Giang Bắc Nhiên cảm giác bản thân đột nhiên bị đánh một cái, ngực đau đớn vô cùng.
"Sư huynh? Sư huynh!? Sư huynh ngươi cố gắng chịu đựng!"
"Đạo chích phương nào! Có bản lĩnh đi ra đại chiến ba trăm hiệp cùng ta!"
Đây là câu nói sau cùng Giang Bắc Nhiên nghe được trước khi ngất.
Lần nữa tỉnh lại, Giang Bắc Nhiên phát hiện bản thân nằm trong căn phòng có mùi thơm thảo dược, cũng nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi sự tình.
Đầu tiên là chuyện hắn trúng tên, trên tên có độc, nếu không phải Ngô Thanh Sách kịp thời đưa hắn đến Thanh Tâm đường, có thể hắn đã hẹo luôn rồi.
Hơn nữa Hình Đường đã phái người điều tra chuyện này, cũng nói cho hắn biết rất nhanh sẽ tra ra manh mối.
Nhưng Giang Bắc Nhiên hiểu rõ, rất nhanh sẽ tra ra manh mối chỉ là an ủi hắn thôi. Hắn đã ở Quy Tâm tông hơn một năm, loại chuyện đệ tử bị người âm thầm đánh lén như hắn có không ít, điều tra ra cũng chỉ là lời nói phiến diện.
Không có cách nào khác, thời đại này không có dấu vân tay, không có thủ đoạn tra án tiên tiến, càng chẳng có Conan, khả năng lần ra tội phạm thật sự rất thấp.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên tự mình phân tích xem rốt cục là ai ra tay thì nhiệm vụ Hoàng cấp hạ phẩm đột nhiên xuất hiện, xuất hiện hai cái tên là Ngô Thanh Sách và Lâm Cửu Ca.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một chút liền rõ, người có địch ý với hắn trừ hai người này chỉ còn Vương Dư An.
Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!
Không thể không nói, trước đó Giang Bắc Nhiên có ấn tượng rất tốt với Vương Dư An. Ấn tượng tốt đầu tiên là quân tử khiêm tốn, cha hắn lại là quan viên được bách tính kính yêu, gia giáo hẳn không tệ, lại thêm việc đối phương vừa nói chuyện đã đỏ mặt ngại ngùng nữa.
Đủ loại "hào quang" bao bọc trên người con hàng này, chứng tỏ hắn là một tên vô hại.
Trước khi nhận được sự nhắc nhở của hệ thống, Giang Bắc Nhiên thậm chí còn phân tích, có phải Lâm Cửu Ca mặt ngoài tỏ vẻ thân thiện nhưng lại vụng trộm hạ độc thủ với mình không.
Người không giống thủ phạm nhất lại là thủ phạm, sao hắn có thể quên chuyện này chứ!
Giang Bắc Nhiên ảo não thở dài một hơi, thầm than bản thân còn trẻ ngây thơ quá.
Đồng thời cũng hiểu rõ thực lực bây giờ của hắn đã mạnh hơn lúc ở mỏ nhiều, hệ thống căn cứ vào thực lực của hắn để cho ra độ khó và ban thưởng. Nói cách khác, chỉ cần hắn có chút sai lầm nào sẽ có thể mất mạng như chơi.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Bắc Nhiên bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch phản kích, phải biết hiện tại tình thế đã đảo ngược, hắn mới là người chiếm ưu thế cực lớn.
Vì nhắc nhở của hệ thống cho biết Vương Dư An giả bộ ngây thơ, kỹ năng diễn không thấp nhưng con hàng này không biết Giang Bắc Nhiên đã phát hiện, hiện tại sự cảnh giác của con hàng này đã thấp hơn, thậm chí Giang Bắc Nhiên tin con hàng này đã chuẩn bị xong màn diễn tiếp theo.
Lần sau hẹn hắn đến một góc tối không người, dùng một kiếm xọc chết là được rồi.
Sau hai tháng sống như địa ngục ở mỏ, Giang Bắc Nhiên đã sớm chẳng còn là người nhân từ nương tay gì nữa, đối với loại người muốn đưa mình vào tử địa, hắn sẽ ra tay không chút do dự.
Chỉ sợ cha hắn sẽ tìm tới cửa. . .
Một vị huyện úy chuyên phụ trách trị an, nếu dốc hết toàn lực muốn tìm hung thủ giết con mình thì khác hẳn bình thường.
Cho nên con hàng này mới là lý do được ban thưởng Hoàng cấp trung phẩm à. . .
Nửa tháng nằm trên giường tĩnh dưỡng, Giang Bắc Nhiên suy tư đủ nửa tháng, cũng đã nghĩ ra hàng loạt cách đấu trí đấu dũng với tên Vương Dư An kia.
Nhưng vào lúc Giang Bắc Nhiên nghĩ tới tóc rụng không ít thì vào một buổi trưa, hệ thống đột nhiên nhắc nhở hắn, cũng báo hắn biết nhiệm vụ đã thất bại.
Thất bại!?
Hắn đang nghĩ các làm sao hủy thi diệt tích không bị phát hiện thì bỗng ngơ ngác, sao lại thất bại rồi?
Hai nhiệm vụ trước đó dù hắn thất bại nhưng ít nhất hắn cũng biết lý do, lần này thì khác, hắn còn chưa thật sự so chiêu với cái tên Vương Dư An kia đâu, sao lại bại rồi!?
Mãi đến hai ngày sau, Giang Bắc Nhiên mới nghe được nguyên nhân từ chỗ Ngô Thanh Sách.
Vương Dư An chết rồi, chết trên đường hồi hương, nguyên nhân không rõ.
Chết!? Sao lại chết!?
Trong nháy mắt, tâm tính Giang Bắc Nhiên nháy mắt đóng băng, hắn dốc hết sức giải quyết xong Ngô Thanh Sách cùng Lâm Cửu Ca, lại bị tên chó chết này đánh lén đến mức nằm trên giường nửa tháng. Từ chỗ Trâu đại phu của Thanh Tâm đường biết được độc này rất khó thanh trừ triệt để, ba tháng tiếp không thể tu luyện, cũng không thể vận động mạnh, bằng không rất có thể sẽ lưu lại mầm bệnh.
Bỏ ra đại giới to lớn như vậy, vào lúc hắn sắp hoàn thành thì nhiệm vụ lại thất bại, cái quần què gì thế này?!?!
Ngô Thanh Sách nhìn Giang Bắc Nhiên bi thương cực điểm nhưng lại cố nén thì trong lòng không khỏi cảm khái quả nhiên sư huynh là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ mới thiết ấn cùng họ có một lần mà nghe tin Vương sư đệ mất lại đau lòng đến độ này.
Không hổ là sư huynh hoàn mỹ trong lòng ta!