"Hô ~ "
Ngô Thanh Sách thổi cho bớt nóng rồi bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
"Hây. . . Không hổ là trà sư huynh pha, màu trà thanh hồng trong suốt, mùi thơm như lan, cảm giác sung mãn thuần khiết, mượt mà như thơ, dư vị cam thuần, lưu lại trong khoang miệng, vô cùng có ý vị. . ."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên khoát tay đánh gãy lời hắn:
"Muốn thì ta cho ngươi một ít, vỗ mông ngựa làm gì, uống ổn không?”
"Cực phẩm!"
Ngô Thanh Sách nghiêm túc gật nhẹ đầu.
"Ầy, cầm lấy cái này đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ném hai cái bọc giấy xuống trước mặt Ngô Thanh Sách.
"Đây là. . . ?"
"Lá trà ngươi đang uống, nhớ kỹ sau này mỗi lần ăn xong thì uống một chén."
Ngô Thanh Sách nghe thế, vẻ mặt nghi hoặc.
"Giải độc, chỉ cần ngươi ăn phải độc vật, trà này sẽ khiến ngươi phun ra ngay…."
"Sư huynh cảm thấy có người sẽ hạ độc ta?"
"Cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ ngươi đã là đệ nhất đệ tử ở khu Giang Bắc, Loạn Tinh đường tất nhiên sẽ cho ngươi một lượng lớn tài nguyên. Đến lúc đó, những sư huynh sư đệ kia của ngươi chưa chắc sẽ nghĩ tới thủ túc tình thâm, biết Lạc Bắc của Chân Võ đường chứ? Hai tuần trước đạt được hạng nhất thí luyện, bây giờ đang nằm co quắp trên giường kia kìa."
"Hả?"
Ngô Thanh Sách không khỏi giật mình, lập tức nhận lấy lá trà, chắp tay nói:
"Vâng, đa tạ sư huynh nhắc nhở."
Kỳ thật khi vừa vào Quy Tâm tông, Ngô Thanh Sách vẫn rất tin tưởng mấy chữ cởi mở nhận được thật lòng, cảm thấy mọi người đã vào cùng một tông, nhập cùng một đường, hẳn là duyên phận tu từ kiếp trước, nên ở chung với nhau cho thật tốt.
Nhưng bốn năm nay, nhiễu sự hắn thấy qua thực sự quá nhiều, dần dần bắt đầu nghiêng về phía đạo lý sinh tồn như Giang Bắc Nhiên.
"Còn có, thử cái này một chút xem.”
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa để một túi vải màu đen ở trước mặt Ngô Thanh Sách.
"Đa tạ sư huynh!"
Biết đồ sư huynh cho tất nhiên thuộc hàng tinh phẩm, Ngô Thanh Sách quả quyết tạ ơn trước một tiếng rồi mới mở ra túi.
"Trống không?"
Nhìn xem trong túi không có gì, Ngô Thanh Sách không khỏi đặt câu hỏi.
"Đưa tay sờ vào liền biết. Mặt khác lúc sờ nên cẩn thận một chút."
Nghe xong Giang Bắc Nhiên nói, Ngô Thanh Sách cẩn thận từng li từng tí đưa tay vào.
"Là tiêu!"
Trong nháy mắt, Ngô Thanh Sách liền biết mình sờ được cái gì.
"Không sai, đây là Vô Ảnh Tiêu ta lấy được vài hôm trước, vô hình vô thanh, lấy về mà luyện tập cho đàng hoàng đi."
"Sư huynh quá lợi hại quá. . . Loại tiêu này ta chưa từng nghe tới, ngay cả cha ta cũng không có."
Ngô Thanh Sách lấy một viên Vô Ảnh Tiêu ra xem, lúc này mới miễn cưỡng thấy được hình dáng của thứ này. Nếu dùng để đánh lén, đối phương căn bản khó lòng phòng bị.
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách từ nhỏ đã yêu tiêu như mạng lập tức đứng người vái tạ Giang Bắc Nhiên. Có thể nói, hắn bội phục vị sư huynh này đến cực hạn.
"Được rồi, ngồi xuống đi, nói cho ta nghe một chút xem đại hội lần này có gì mới mẻ không."
Ngô Thanh Sách ngồi xuống, sóng lưng thẳng tắp báo cáo:
"Lần này có rất nhiều trưởng lão của những tông phái khác tới tham dự. Lam kỳ của chúng ta cũng nói các đại tông phái của Giang Bắc thật sự rất coi trọng đại hội lần này.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì khinh thường cười một tiếng, tranh tài tốt như vậy lại chỉ lợi cho một đám lão đầu thì quá lãng phí rồi. Đáng tiếc thời cơ còn chưa tới, bằng không ta sẽ để đám người trên đại lục này hiểu rõ tranh tài thật sự là gì.
Tiếp đó Ngô Thanh Sách bắt đầu miêu tả hắn quá trình hắn đoạt giải, trong đó có nhiều lần nhắc tới cái Chu Quy Xán.
"Chu Quy Xán thật sự rất lợi hại, nếu không phải sư huynh chỉ đạo ta cách tốc chiến tốc thắng, có khi ta đã bại rồi.”
“Hửm? Hắn cũng là cửu giai đỉnh phong sao?” Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ừm, trên tu vi thì hắn và ta ngang nhau, tối đa chỉ thấp hơn ta một chút thôi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi suy tư. Trong bốn năm nay, Ngô Thanh Sách vì ăn không ít đan dược của hắn mà tu vi mới có thể tiến nhanh như vậy. Mà Chu Quy Xán này, tu vi lại có thể ngang hàng Ngô Thanh Sách. Ít nhất cũng là người được tông môn tập trung bồi dưỡng, đồng thời còn có thiên phú cực cao.
Giang Bắc Nhiên lặng lẽ ghi nhớ cái tên Chu Quy Xán này. Hắn nghe Ngô Thanh Sách nói một hồi rồi lấy một tờ giấy ra.
"Đây là vật liệu tháng sau ta cần ngươi tìm giúp."
"Được!"
Nhận được tờ giấy, Ngô Thanh Sách vui vẻ lĩnh mệnh.
"Ừm, vậy ngươi về đi, ta còn có việc muốn làm."
"Sư huynh. . . Ta. . . Còn có yêu cầu hơi quá đáng, không biết. . .không biết có nên nói hay không."
"Ồ, vậy thì đừng nói."
Giang Bắc Nhiên khoát tay.
". . ."
Dù đã ở chung với Giang Bắc Nhiên khá lâu nhưng Ngô Thanh Sách vẫn có thói quen khách sáo khi nói chuyện với đối phương.
"Sư huynh, ngươi để ta nói đi mà. . ."
"Hầy.. ." Giang Bắc Nhiên thở dài: "Chuyện gì?"
"Gần đây ta mới luyện một bộ chiêu thức, muốn mời sư huynh chỉ điểm đôi chút."
"Chỉ điểm? Nghe rất tự tin nha. Được, ta tiếp ngươi hai chiêu, tới đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng dậy đi tới một bãi đất trống.
"Đa tạ sư huynh chỉ giáo!"
Ngô Thanh Sách ôm quyền với Giang Bắc Nhiên, sau đó đi đến đối diện đối phương, bày ra tư thế.
"Sư huynh, đắc tội!"
Ngô Thanh Sách hô to một tiếng, không biết lấy 6 thanh Nguyệt Nha Phi Đao từ chỗ nào, tuần tự phóng về phía Giang Bắc Nhiên. Ngay sau đó, hắn rút Thanh Phong Kiếm bên hông ra, phát động thế công ngay sau đó.
Tốc độ của Ngô Thanh Sách cực nhanh. Trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt Giang Bắc Nhiên. Đồng thời phát động chiêu thức mới nhất của hắn. Bách Hoa Liễu Loạn.
"Quá chậm."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy Thanh Phong Kiếm của Ngô Thanh Sách. Tay trái cùng lúc vung lên, thu hết sáu Nguyệt Nha Phi Đao vừa bay tới chỗ hắn.
". . ."
Ngô Thanh Sách đứng hình, yên lặng buông chuôi kiếm ra, tới ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Trúc.
"Đừng làm bộ nữa, ta sẽ không an ủi ngươi, tranh thủ thời gian đứng lên đi."
Biết sư huynh nói được làm được, dù trong lòng Ngô Thanh Sách mất mát vạn phần nhưng vẫn là ráng chống đỡ tay đứng lên, chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh của ta đúng là vô địch thiên hạ!"
Giang Bắc Nhiên trả Thanh Phong Kiếm cùng sáu thanh Nguyệt Nha Phi Đao lại cho Ngô Thanh Sách rồi phê bình một câu:
"Chiêu này khá ổn đấy, có thể công kích theo kiểu đa giác để xáo trộn phán đoán của đối thủ, nhưng ngươi thực sự quá chậm, sao ngươi cứ phải đứng tại chỗ ném tiêu nhỉ? Kiếm tiêu đồng loạt lên chẳng phải sẽ đem tới hiệu quả tốt hơn à?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì không khỏi đỏ mặt:
"Ta. . . Ta vẫn chưa làm được như thế."
"Vậy mà ngươi còn nói ngươi đã luyện thành?"
". . ."
"Là sư đệ học nghệ không tinh, bêu xấu rồi! Ta sẽ trở về luyện thêm tám trăm lần nữa!"
Nói xong, hắn như chạy trốn xông ra khỏi Tử Trúc Lâm.
"Ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để rơi vào trận pháp nữa, bằng không tịch thu đan dược một tháng của ngươi."
"Biết."
Thanh âm của Ngô Thanh Sách từ xa truyền đến.
Chẹp, chức quán quân khiến tiểu tử này nở mũi rồi, nếu khen hắn hai câu chắc sẽ lên trời luôn quá? Giáo dục bằng bạo lực vẫn tương đối thích hợp hơn.
Nghĩ xong Giang Bắc Nhiên lắc đầu, lần nữa trở về phòng, ngồi xuống trước lò luyện đan.