• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân hệ thống để ta tới hỗ trợ? Về sau nhân vật chính phiên bản Lịch Phục Thành này hẳn sẽ giúp đỡ ta?

Sau khi đưa ra kết luận như vậy, Giang Bắc Nhiên lập tức cảm thấy người trước mắt này đáng yêu hơn không ít.

Phương Thu Dao ở bên cạnh nghe xong chuyện cũ của Lịch Phục Thành thì nước mắt lập tức dâng lên, nhất là khi ánh mắt hắn cùng Đường Thính Song nhìn nhau dâng trào tình cảm, khiến Phương Thu Dao cảm thấy tình yêu thế này thực sự quá đẹp.

Nhưng nghĩ đến cái câu chỉ có đồ đần mới tin loại chuyện xưa này của sư huynh, Phương Thu Dao lập tức nén nước mắt lại.

Giang Bắc Nhiên thu hết biểu hiện của Phương Thu Dao vào trong mắt, thầm cười một tiếng rồi nói với Lịch Phục Thành:

"Cho nên Lịch huynh đường xa mà đến là muốn kiến công lập nghiệp tại tha hương dị địa, chứng minh năng lực bản thân?"

Lịch Phục Thành nghe xong thì nắm chặt tay lại, dùng sức gật đầu:

"Không sai! Ta muốn để những người đã từng xem thường mình phải lau mắt mà nhìn ta!"

Lau mắt rồi thì mù luôn đó. . .

Giang Bắc Nhiên nghĩ dù sao vị này cũng là con trai giáo chủ ma giáo, chẳng lẽ nên bắt đám người xem thường mình phải trả giá đắt mới đúng chứ? Sao nói chuyện như mấy đứa học sinh cấp ba thế này.

Nhưng Lịch Phục Thành vừa nói xong, hắn đột nhiên như xì hơi, biểu lộ có chút sụp đổ:

"Nhưng mà hiện tại dù là đám đạo chích ở nông ta cũng đánh chẳng lại chứ nói gì tới kiến công lập nghiệp,. . ."

Thấy Lịch Phục Thành chủ động nhắc tới, Giang Bắc Nhiên thuận thế hỏi:

"Không biết vì sao Lịch huynh cùng những tặc nhân kia lại nổi lên xung đột?"

Nghe được Giang Bắc Nhiên hỏi, không chờ Lịch Phục Thành trả lời, một nữ hài khác ở phía sau hắn mở miệng:

"Đây là lỗi của ta. . ."

Nhưng Đường Thính Song lập tức lắc đầu:

"Nghê muội, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách."

"Cho nên. . . Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Giang Bắc Nhiên tò mò.

Đầu tiên nữ hài được gọi là Nghê muội nhìn Lịch Phục Thành một cái, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương mới nói với Giang Bắc Nhiên: "Là vầy, hôm đó chúng ta đi qua một đồng ruộng, phát hiện có mấy tên côn đồ đang ức hiếp một lão nông, ta không vừa mắt đã xuất thủ dạy dỗ hai tên côn đồ đó một trận. Sau đó ta cũng không để việc này trong lòng, ai biết chúng lại gọi đồng bọn tới giúp đỡ, nửa đường mai phục chúng ta, nếu không phải Vương đại ca các ngươi xuất thủ tương trợ, chúng ta coi như tiêu rồi.”

Dạy dỗ. . . Hai tên côn đồ!?

Giang Bắc Nhiên ngơ ngác, các ngươi làm như vậy mà xứng đáng với danh hiệu đệ tử Ma giáo sao! ?

Giang Bắc Nhiên thầm mắng mấy câu đậu xanh rau má trong lòng, rồi đột nhiên như hiểu ra.

Xuất thân tà giáo nhưng làm việc quang minh lỗi lạc, thích làm việc thiện, quả nhiên là phiên bản nhân vật chính thường thấy!

Lần nữa xác định lại, Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước, nói với Lịch Phục Thành:

"Có lẽ phụ thân của Lịch huynh cũng không lạnh lùng như ngươi tưởng tượng đâu."

"Hả?"

Lịch Phục Thành ngơ ngác, có chút không rõ vì sao Lão Ngũ huynh đột nhiên nói như vậy. Giang Bắc Nhiên lần lượt nhìn năm đồng bạn đứng phía sau Lịch Phục Thành:

"Nếu ta đoán không sai, đây cũng không phải lần đầu chư vị vì giúp đỡ người khác mà bị tặc nhân để mắt tới nhỉ?"

"Cái này. . ."

Lịch Phục Thành do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

"Đúng thế."

"Vậy trước tiên các ngươi trả lời một vấn đề của ta, đây có phải lần đầu Lịch huynh cùng các đồng bạn xa nhà không?”

"Đúng vậy, từ nhỏ lớn lên trong giáo ở trên núi, mỗi ngày cần cù luyện công, rất ít đi ra ngoài."

"Các ngươi cảm thấy bản thân có thể một đường an toàn đi từ Hoài Nam đến Giang Bắc là thật sự dựa vào bản lĩnh của mình sao?"

Câu nói này khiến Lịch Phục Thành như nghe mà như bị sét đánh, suy nghĩ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều với những quái sự mình gặp trên đường.

"Tam thúc! Nhất định là Tam thúc đi theo chúng ta!

Hở?

Câu trả lời của Lịch Phục Thành khiến Giang Bắc Nhiên thật sự khó hiểu. Hắn nghĩ người Lịch Phục Thành nghĩ tới sẽ là cha mình, ai dè tự nhiên lại lòi ra một Tam thúc.

"Vị tam thúc này là?"

Lịch Phục Thành nghe xong đột nhiên ngửa mặt một góc 45 độ, nhìn lên bầu trời:

"Tam thúc. . . Tam thúc, trong toàn bộ giáo, chỉ có mỗi ngươi là đối tốt với ta.”

Nói xong, hắn lại nổi lên cảm xúc bồi hồi, nói tiếp:

"Kể từ khi biết ta là phế vật tu luyện, rất nhanh phụ thân đã hoàn toàn từ bỏ ta, đem toàn bộ tài nguyên tu luyện vốn thuộc về ta phân cho các huynh đệ tỷ muội khác."

"Nhưng Tam thúc vẫn một mực cổ vũ ta, hắn không chỉ dạy ta luyện công mỗi tối mà còn cho ta uống rất nhiều thuốc, hi vọng có thể thay đổi thể chất của ta. Đáng tiếc ta quá vô dụng, học thật lâu cũng chẳng có chút tiến bộ nào, nhưng Tam thúc không chỉ không ghét bỏ ta, ngược lại còn vì ta tìm kiếm các loại công pháp, để ta không ngừng thử, bình thường lúc ta bị giáo chúng chế giễu, Tam thúc cũng sẽ giúp ta giáo huấn họ, còn có, còn có, Tam thúc hắn. . ."

Nghe Lịch Phục Thành nói ngày càng nhiều, càng nói càng kích động, biểu lộ của Giang Bắc Nhiên ngày càng kỳ quái, cuối cùng nhịn không được mà hỏi:

"Tam thúc là gì của ngươi? Sao đối tốt với ngươi quá vậy?"

"Hả?"

Đột nhiên Giang Bắc Nhiên bị đánh gãy lời, Lịch Phục Thành sững sờ:

"Tam thúc là đệ đệ phụ thân ta a, nhìn ta lớn lên từ nhỏ, vẫn luôn chiếu cố ta và mẹ ta. Nhắc tới mới nhớ, mẹ ta cũng bị ta làm liên lụy, vì ta không có khả năng tu luyện, khiến nàng cũng bị cha ta vắng vẻ, ai. . ."

"Khoan! Chờ chút, chờ chút! Ta cmn không biết nên nói nữa đây!”

Lịch Phục Thành nói càng nhiều, Giang Bắc Nhiên càng cảm thấy thảo nguyên xanh ngày càng rậm rạp trên đầu vị giáo chủ kia. Thậm chí cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến vị giáo chủ kia ghét Lịch Phục Thành không hoàn toàn vì hắn là phế vật...

Mắt thấy Lịch Phục Thành còn muốn kể tiếp về việc trước kia làm sao vị Tam thúc đó chiếu cố hai mẹ con họ, trước mắt Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhảy ra ba lựa chọn.

Lựa chọn một: Nhắc nhở Lịch Phục Thành phải cẩn thận, nghĩ xem vì sao Tam thúc lại đối với hắn tốt như vậy.

Ban thưởng: Ma Kha Chỉ (Địa cấp trung phẩm).

Lựa chọn hai: Yên lặng tiếp tục nghe.

Ban thưởng: Kim Chung Thuật (Huyền cấp thượng phẩm).

Lựa chọn ba: Cùng khen Tam thúc hắn là người tốt.

Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.

Đậu móa!

Biết mình không thể làm gì thêm nữa, Giang Bắc Nhiên vội chọn số ba, sau đó đánh gãy lời của Lịch Phục Thành:

"Nghe ngươi nói, vị tam thúc này thật sự là một là một người tốt."

Nói xong cũng ngửa đầu lên trời một góc 45 độ:

"Kỳ thật ta cũng như ngươi, trời sinh là người có thể chất không tu luyện được, cũng có một vị thúc thúc một mực chiếu cố ta, nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi."

Nói xong, Giang Bắc Nhiên cũng bắt đầu nói về chuyện xưa của vị thúc thúc kia, ý tứ muốn nói thúc thúc nào trên đời cũng tốt như thế hết, ngươi tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.

Ban thưởng: Cộng một điểm cổ độc.

Lúc này Giang Bắc Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi Lịch Phục Thành kịp làm gì, năm vị sư muội phía sau Giang Bắc Nhiên không nhịn được mà sớm lệ rơi đầy mặt, Phương Thu Dao lên tiếng:

"Sư. . . Sư huynh, không ngờ những năm này ngươi khổ như vậy."

Đồng thời, các nàng cũng hiểu rõ vì sao vị sư huynh lợi hại này lại vô danh trong tông. Thì ra vì hắn trời sinh phế thể, căn bản không có cách nào tu luyện.

Nhìn Phương Thu Dao không ngừng chảy nước mắt, Giang Bắc Nhiên im ắng thở dài.

Thôi xong, dạy dỗ trong suốt đoạn đường này coi như bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK