Vào lúc Lạc Hà trấn cuồn cuộn sóng ngầm, đoàn người Giang Bắc Nhiên đã rời đi rất xa, lúc này cả đám đang đứng trên một bình nguyên nhìn chung quanh.
"A. . . Rõ ràng ta đi theo địa đồ mà, sao lại lạc đường rồi.”
Liễu Tử Câm cầm một tấm bản đồ nhìn trái nhìn phải, lại sao cũng không tìm ra lộ tuyến chính xác.
"Để ta thử một chút."
Phương Thu Dao cầm địa đồ, nhìn một hồi cũng chẳng thấy gì. Nàng xoay bản đồ ngang dọc, nghiêng trái phải, khuôn mặt nhẫn nhịn đến mức đỏ bừng.
"Đừng nhìn chúng ta. . . Chúng ta cũng không biết đâu.”
Ba tỷ muội Ngu gia thấy Phương Thu Dao nhìn mình thì huơ tay nói.
Phương Thu Dao bất đắc dĩ thở dài, nhìn Giang sư huynh ngồi uống nước trên một tảng đá lớn cách đó không xa.
Buổi sáng sau khi rời khỏi Lạc Hà trấn không lâu, sư huynh liền nói với các nàng, các nàng phải tự tìm đường, dù sao kỹ năng xem bản đồ cũng rất cần thiết sau khi ra khỏi nhà, nếu không vừa đi sẽ lạc đường ngay, vậy ai còn dám trông cậy vào ngươi?
Ban đầu, Liễu Tử Câm còn có thể miễn cưỡng tìm đường, nhưng sau hai canh giờ, nàng ngày càng không biết đến cùng mình đang ở đâu.
"Bằng không. . . hay chúng ta đi hỏi sư huynh đi."
Phương Thu Dao buông địa đồ xuống, nhìn mấy người khác nói.
Ba tỷ muội ngu gia gật gật đầu, lần lượt nói.
"Đồng ý."
"Nhưng ai sẽ đi?"
"Sư huynh chắc chắn sẽ hung dữ với chúng ta."
Kỳ thật trên đường các nàng từng hỏi Giang sư huynh nhiều lần về vấn đề liên quan tới địa đồ. Ban đầu sư huynh còn kiên nhẫn trả lời, nhưng về sau mỗi lần hỏi, sư huynh đều sẽ “giáo huấn” các nàng một trận, khiến cả đám không dám mở miệng.
Phương Thu Dao quan sát Giang Bắc Nhiên, lại nhìn địa đồ một chút, vừa chuẩn bị cắn răng nói ta đi thì Liễu Tử Câm đã cầm lấy địa đồ trong tay nàng mà nói:
"Cứ để ta đi cho."
"Không được, Tử Câm tỷ, mỗi lần đều để ngươi đi chịu tội."
Liễu Tử Câm lắc đầu, mỉm cười:
"Ta không sao, chúng ta xuống núi thí luyện không phải vì học được kỹ năng mới à? Chịu vài tiếng mắng tính là cái gì."
"Thế nhưng. . ."
"Đừng nói nữa, các ngươi chờ ta ở đây là được."
Liễu Tử Câm nói xong lại cầm địa đồ đi về phía Giang Bắc Nhiên.
Ba tỷ muội Ngu gia nhìn bóng lưng Liễu Tử Câm cảm động mà nói:
"Tử Câm tỷ thật là một người tốt."
Mang theo chút chờ mong. . . À không, Liễu Tử Câm thấp thỏm bất an đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, hành lễ:
"Giang sư huynh."
"Lại không tìm được đường sao?"
Giang Bắc Nhiên nhét Thủy Hồ Lô vào Càn Khôn giới rồi nhìn Liễu Tử Câm mà hỏi.
"Vâng. . . Không tìm được đường, thật sự rất khó tìm ạ.”
"Không phải trước đó ta đã dạy các ngươi cách xem cột mốc rồi hả? Có phải ngươi quên rồi không?"
Huyền Long đại lục không có hệ thống bản đồ, dân chúng tự nhiên cũng không biết cách nhìn đường, mỗi lần đi được năm dặm sẽ xây một đống đất để làm dấu.
Không ít thân cây được đóng dấu trên đó, có người phụ trách quản lý và giữ gìn chúng.
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi thế, Liễu Tử Câm cúi đầu nói:
"Là Tử Câm ngu dốt, xin sư huynh trách phạt."
Tới nữa rồi. . .
Giang Bắc Nhiên cũng không biết có phải mình đã quá nghiêm khắc không mà mỗi lần không trả lời được câu hỏi của hắn, Liễu Tử Câm đều yêu cầu hắn trách phạt nàng.
Trong lòng các nàng ta tàn bạo thế sao?
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, nhảy khỏi tảng đá lớn, cầm lấy bản đồ từ tay Liễu Tử Câm.
Cũng phải nói chứ, địa đồ tông môn phát cho họ thật sự rất khó nhìn, sông núi được vẽ theo mức cơ bản, ở giữa là suối Hoa Thành có diện tích khá lớn cũng các loại sông núi các loại. Cuối cùng là các thôn trấn trên núi hoặc quanh bờ sông.
Nhưng bản đồ loại này nhìn như rất rõ nhưng thực tế núi nối núi, không phân biệt núi nào là núi nào, loạn tới mức rối tinh rối mù.
Cuộn địa đồ lại, Giang Bắc Nhiên nói:
"Kỳ thật cách học nhìn bản đồ nhanh nhất là học cách vẽ bản đồ.”
"Vẽ bản đồ?"
Liễu Tử Câm nghi ngờ.
"Không sai, khi ngươi hiểu địa đồ này được vẽ thế nào, tất nhiên cũng hiểu được cách đọc nó.”
"Thì ra là thế, vẫn là sư huynh có biện pháp."
Liễu Tử Câm nghe xong thì hai mắt sáng rực.
"Đến đây, đọc kỹ quyển sách này, nó hẳn có thể giúp đỡ ngươi đôi chút.”
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lấy Hội Đồ Lục trong Càn Khôn giới ra đưa cho Liễu Tử Câm.
"Đa tạ sư huynh."
Liễu Tử Câm bái Giang Bắc Nhiên, dùng hai tay nhận Hội Đồ Lục nhìn lại.
Thấy Liễu Tử Câm chăm chú đọc sách, Giang Bắc Nhiên cũng bắt đầu nghĩ cách an bài cho đoạn đường tiếp theo.
Sở dĩ hắn đột nhiên muốn để đám Liễu Tử Câm tự lực cánh sinh vì nhiệm vụ của thiết ấn, trừ bảo hộ người mới ra còn nên dạy cho nàng các thường thức mà hắn biết.
Nhất là khi Vu chấp pháp đã giao đệ tử nàng ấy yêu thương nhất cho hắn, nếu về tông mà các nàng không học được gì, chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền toái.
Cho nên những kỹ năng cơ bản như đọc bản đồ này Giang Bắc Nhiên quyết định sẽ huấn luyện cho các nàng một chút.
Nửa canh giờ trôi qua, Liễu Tử Câm khép sách lại, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, ta hiểu rõ hơn rồi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu:
"Ừ, vậy tiếp tục tìm đường đi."
Sự thật chứng minh Liễu Tử Câm thật sự rất thông minh, sau khi lĩnh ngộ được cách nhìn đường, nàng lập tức tìm ra được lối đi.
"Phía trước hẳn là Tập Phú thôn."
Đi qua tới một lối rẽ, Liễu Tử Câm chỉ về đằng trước ồi rồi nói.
"Oa! Tử Câm tỷ, ngươi thật lợi hại a!"
Phương Thu Dao nhịn không được được mà vỗ tay.
"Là sách sư huynh cho ta lợi hại thôi, sách viết rất dễ hiểu, rất có ích cho cách việc đọc bản đồ."
"Sách? Sách gì?"
Phương Thu Dao hỏi.
"Là cuốn sách này nè."
Liễu Tử Câm đưa Hội Đồ Lục ra cho Phương Thu Dao nhìn.
"Cho chúng ta xem với."
Ba tỷ muội Ngu gia nghe vậy cũng tò mò bu lại.
"Hội. . . Đồ. . . Lục."
Nhẹ giọng đọc ba chữ to trên bìa, Ngu Quy Chủy nói ra:
"Ta nhớ kỹ rồi, sau này trở về ta cũng mua một quyền đọc thử."
Liễu Tử Câm nghe xong chỉ cười cười không nói gì. Dù không chắc lắm nhưng nàng cảm thấy quyển sách này hẳn là do chính sư huynh tự viết, vì câu chữ trong sách không quá giống những cuốn sách khác, trong đó có một loại tùy hứng rất có cảm giác thuộc về sư huynh.
Liễu Tử Câm cất Hội Đồ Lục lại, sau đó tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, dò hỏi:
"Sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nhìn các nàng một cái, nói ra:
"Nói chút về suy nghĩ của các ngươi đi."
Suy tư một hồi, Phương Thu Dao mới lên tiếng.
"Hẳn nên vào thôn trang hỏi thăm xem đám hài tử kia mất tích kiểu gì, cũng ra rõ sơ về thời gian và địa điểm?"
Mặt khác, các sư muội còn lại nghe xong cũng nhao nhao đồng ý.
Nhưng Giang Bắc Nhiên lắc đầu, nói ra:
"Các ngươi làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ."
Giang Bắc Nhiên nhìn năm khuôn mặt mờ mịt rồi giải thích:
"Nhiệm vụ chúng ta nhận được là tại Tập Phú thôn có hài đồng liên tiếp mất tích. Nói cách khác, phạm nhân hẳn vẫn đang gây án, thậm chí đã tiềm phục sẵn trong thôn. Một khi các ngươi đi nghe ngóng như vậy sẽ bại lộ thân phận đệ tử Quy Tâm tông của mình, để tội phạm nghe được , đương nhiên hắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, thậm chí không gây án nữa."
Mấy người Liễu Tử Câm nghe xong liên tục gật đầu:
"Sư huynh nói rất hay rất có đạo lý, vậy không đi hỏi thăm thì làm sao chúng ta điều tra đây?”
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, hồi đáp:
"Không cần điều tra, lặng lẽ chờ chúng gây án tiếp là được.”