Một trận gió nhẹ thổi qua, đống lửa nổ lên hai tiếng bôm bốp khiến Liễu Tử Câm vừa xốc màn đi ra bị dọa cho nhảy dựng lên.
"Sao còn chưa ngủ?"
Giang Bắc Nhiên thả mũ rơm trong tay ra, quay đầu lại hỏi.
Liễu Tử Câm đáp: "Ngủ không được nên muốn đi ra đây cùng sư huynh gác đêm, coi như luyện tập cho lần sau."
Liễu Tử Câm vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Ừ, đói bụng sao? Có muốn ăn chút điểm tâm không?" Ban thưởng: Dương Minh Thần Chú (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Lấy một cái ghế đẩu ra cho Liễu Tử Câm ngồi bên cạnh mình. Ban thưởng: Ngũ Linh Quỷ Thuật (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Nếu đã muốn luyện tập, trước tiên nên luyện tập thói quen ở một mình, vừa vặn ta cũng có chút chuyện muốn làm, vất vả ngươi rồi. Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Quả quyết chọn số ba, Giang Bắc Nhiên lấy mũ rơm từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, sau đó đứng người nói với Liễu Tử Câm:
“Nếu đã muốn luyện tập, trước tiên nên luyện tập thói quen ở một mình, vừa vặn ta cũng có chút chuyện muốn làm, vất vả ngươi rồi."
Hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
"Hả. . . ?" Không đợi Liễu Tử Câm kịp phản ứng, Giang Bắc Nhiên đã biến mất trong bóng đêm. Xem ra sư huynh là thật rất ghét bỏ ta. . .
Thở dài, Liễu Tử Câm ngồi xuống cái ghế nhỏ Giang Bắc Nhiên vừa ngồi, trong lòng có chút ngũ vị trần tạp, có chút khó chịu nhưng lại cũng có phần thích thú vì sự lạnh lùng này. Chỉ chốc lát sau, lều vải lần nữa bị xốc lên, ba tỷ muội Ngu gia theo thứ tự nhô đầu ra hỏi.
"Sư huynh đâu?"
"Về lều của huynh ấy rồi sao?"
"Tử Câm tỷ, ngươi bị mắng?”
Liễu Tử Câm lắc đầu, quay đầu lại nói:
"Sư huynh nói vừa vặn hắn có việc phải làm, kêu ta gác đêm thay hắn."
"Thì ra là thế à. . ." Ba tỷ muội thở dài đáng tiếc:
"Sư huynh thật sự rất thần bí nha."
. . .
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên đi vào trong rừng cây, vừa rồi khi đi ngang qua hắn phát
hiện nơi này có vài cọng thảo dược không tệ, vốn muốn quay đầu lại hái thì vừa vặn lúc này có cơ hội.
Giang Bắc Nhiên cẩn thận từng li từng tí nhổ thảo dược xuống rồi cất kỹ, sau đó lúc đứng dậy tìm kiếm cây thảo dược tiếp theo thì không khỏi thầm cảm khái.
Trước kia hắn dẫn các tiểu sư đệ ra ngoài lịch luyện, mỗi ngày cũng tìm cách rời khỏi đội ngũ để kiếm cơ hội phát động nhiệm vụ lựa chọn, nhưng lần năm tiểu sư muội hắn dẫn theo lần này thật sự là năm cái phiền toái lơn. Chỉ hai ba câu đã có thể phát động một nhiệm vụ, hơn nữa động tí đều là nhiệm vụ Địa cấp, đơn giản mà nói có thể gọi là hiểm tượng hoàn sinh.
Lần này giúp hắn càng thêm kiên định rời khỏi mấy vị sư muội xinh đẹp kia. Hắn tin, trong đội ngũ có nam đệ tử đã đủ khởi động nhiệm vụ Hoàng cấp, thậm chí Huyền cấp rồi.
Một lúc lâu sau, Liễu Tử Câm đã dỗ dành đám Phương Thu Dao về lều ngủ, nay nàng ngồi nhìn chằm chằm đống lửa ngáp một cái, thầm nghĩ gác đêm cũng không dễ làm, hơn nữa còn chán muốn chết.
"Trở về ngủ đi, còn lại để ta canh cho.”
Liễu Tử Câm thấy đột nhiên xuất hiện sư huynh trước mặt mình, trong nháy mắt nàng sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng:
"Sư huynh, ngươi trở về rồi? Mọi chuyện ổn chứ?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Vất vả cho sư huynh rồi."
Liễu Tử Câm nói xong thì đứng dậy muốn quay về lều, nhưng trước khi đi nàng vẫn nhịn không được quay đầu hô:
"Sư huynh."
"Nói đi."
Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại mà đáp.
"Không có. . . Không có gì, sư huynh ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
. . .
Giờ Thìn ba khắc, Giang Bắc Nhiên dập tắt đống lửa đánh thức đám tiểu sư muội.
Không thể không nói, tuổi trẻ sức bền, dù hôm qua năm sư muội ngủ trễ nhưng vừa hô cái đã thức dậy với tinh thần phấn chấn.
Nhóm sáu người thu thập lều vải xong thì lần nữa lên đường về tông môn.
"Keng! Keng!"
"Sư muội, ngươi đi trước!"
"Hừ! Hôm nay bất kỳ ai trong các ngươi đừng mong thoát khỏi!"
Vừa đi vào rừng, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau truyền đến cách đó không xa.
Liễu Tử Câm các nàng tất nhiên cũng nghe được, nhưng cả đám không có bất kỳ
động tác gì, vì tình huống như vậy từng xảy ra trên đường các nàng tới Tập Phú thôn. Khi đó sư huynh không có ý tứ muốn qua giúp, vì thế trực tiếp rời đi luôn.
Cho nên lần này các nàng cũng chỉ nhìn về hướng có tiếng đánh nhau mà thôi.
"Đi, đi qua đó nhìn một chút."
"Hở!?"
Năm sư muội đều sững sờ, một mặt không thể tin nhìn về phía sư huynh, nhưng phát hiện đối phương đã nhanh chóng đi về hướng kia.
Năm người nhìn nhau một cái, thầm cảm khái đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi đuổi theo sát.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên đột nhiên muốn quản loại chuyện này hoàn toàn là vì có hai lựa chọn xuất hiện trước mặt hắn khi đó.
Lựa chọn một: Trực tiếp rời đi.
Ban thưởng: Tam Nguyên Chướng (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Lần theo tiếng đánh nhau để hỗ trợ.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Tiếng đánh nhau cách đám Giang Bắc Nhiên không quá xa. Chỉ một lát, đoàn người đã tới nơi, thấy được hai nhóm người đang đấu đá…
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực dò xét một lần, phát hiện người lợi hại nhất trong đám người kia chỉ đến Luyện Khí tầng ba mà thôi. Vì thế nói với đám Liễu Tử Câm:
"Đi tách họ ra, ta giúp các ngươi."
"Được!"
Năm người Liễu Tử Câm lên tiếng, đồng thời rút bảo kiếm ra xông vào đám người.
"Người nào!?"
Tên lỗ mãng mặc đồ màu xám trắng, đeo khăn trùm đầu màu lam hô.
"Liễu Tử Câm đệ tử Quy Tâm tông!"
Liễu Tử Câm vừa trả lời vừa rút đao bảo vệ phía trước nữ hài bị thương.
"Việc này không liên quan tới Quy Tâm tông các ngươi, bớt xen vào việc của người khác đi!"
Tên lỗ mãng nói xong, một côn quét về phía Liễu Tử Câm, nhưng lại bị Phù Quang Lược Ảnh của Phương Thu Dao nhẹ nhàng đẩy lùi.
Thấy thực lực người đến không yếu, tên lỗ mãng chỉ có thể hô:
"Liễu Tử Câm của Quy Tâm tông đúng không. Được lắm, thù này chúng ta đã kết, các ngươi chờ đó cho ta!"
Nói xong hắn quét ngang trường côn, lui về sau một bước:
"Các huynh đệ, rút lui!"
"Vâng."
Những người khác lên tiếng xong cũng nhao nhao rời khỏi cuộc chiến, đi theo tên lỗ mãng lùi vào trong rừng cây.
Chờ nhóm của tên lỗ mãng hoàn toàn biến mất, một vị nam tử áo xanh trong đám người được cứu hành lễ với Liễu Tử Câm:
"Tại hạ là Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, đa tạ Liễu cô nương xuất thủ tương trợ tại thời khắc nguy nan, phần ân tình này chúng ta khắc sâu trong lòng."
Tiếp theo đó, những mấy người khác cũng nhao nhao thu hồi vũ khí, chắp tay cảm ơn Liễu Tử Câm.
Trong lúc Liễu Tử Câm chuẩn bị trả lễ thì một tiếng keng đột nhiên vang lên, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Đây gọi là Hồi Đầu Tiêu, về sau đánh lui địch nhân rồi vẫn không được ngưng cảnh giác, chưa chắc chúng rời đi thật đâu.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì buông kiếm, xoay người nhặt một viên ám khí phi tiêu có hai đầu, ở giữa phình lên, đưa cho Liễu Tử Câm:
"Là phi tiêu, giữ làm kỷ niệm."