• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cạch . . . cạch . . cạch. . .”

Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có thanh âm hai quân trắng đen phát ra khi được đặt lên bàn cờ. Lúc đánh cờ hai bên đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn hơi nặng nề.

Cứ như vậy qua một canh giờ, rốt cục ván cờ cũng kết thúc.

"Phù. . ."

Trình lễ đường thở dài một hơi, giơ tay cầm chén trà nóng bên cạnh thổi thổi rồi uống. Giang Bắc Nhiên thì tự giác phụ trách đếm cờ.

Gom cờ lại, Giang Bắc Nhiên bắt đầu đếm.

"Hắc kỳ 177 con, bạch kỳ chỉ còn 136 con. Trình lễ đường, ngài thắng bốn mươi mốt con."

"Ha ha ha."

Trình lễ đường nghe xong cất tiếng cười to:

"Thế nào, chiêu mười bảy chấp mười bảy này của ta, ngươi đã nắm bắt được chút nào chưa.”

"Trình lễ đường lợi hại hơn ta nhiều, ta vốn cho rằng chiêu Nhạc vị lạc tử có thể ngăn ngài tiến công, mà chiêu này của ngài dù chưa cứu sống hoàn toàn Đại Long nhưng lại chiếm tiện nghi, đánh ta không kịp trở tay, quả thực lợi hại."

"Ha ha ha ha!"

Trình lễ đường nghe Giang Bắc Nhiên thổi phồng mình như thế thì rất hài lòng. Hắn vuốt râu nói:

"Đánh cờ cùng tiểu tử ngươi rất thú vị. Ngươi biết mình thua ở đâu, không giống mấy đồ đần còn lại."

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay trả lời:

"Học sinh chỉ biết thua ở đâu thôi, không biết giải thích thế nào, vẫn hy vọng lễ đường có thể chỉ điểm một hai."

"Tốt, vậy đánh thêm một ván nữa!"

Ban đêm, giờ Sửu ba khắc, dưới ánh nến vàng là Giang Bắc Nhiên đang đánh cờ cùng Trình lễ đường. Sau khi thua trận, Giang Bắc Nhiên lau mồ hôi rịn ra trên trán rồi nói:

"Lễ đường, chiêu Khảm này biến hóa vô thường khiến học sinh chỉ có thể bó tay chịu trói. Xin lễ đường đồng ý cho ta bế quan một tháng, nghiên cứu tinh tường."

Cái gọi là bế quan kỳ thật là “xin nghỉ phép”. Tỷ như có đệ tử nào cảm thấy trong một tháng tới mình sẽ đột phá, người này có thể xin sư phụ hoặc nghiệp sư của mình được bế quan. Nếu thông qua được, trong tháng này không cần làm nhiệm vụ, cũng không cần xuống núi thí luyện, chỉ là mỗi năm nghỉ được một lần thôi, quy định này Giang Bắc Nhiên có chút tiếc nuối.

Trình lễ đường thấy vẻ mặt sùng bái không gì sánh được của Giang Bắc Nhiên, lập tức nở hoa trong lòng, lúc này mới gật đầu nhận lời:

"Được, ta đồng ý."

"Đa tạ Trình lễ đường."

Giang Bắc Nhiên cao hứng thở dài.

"Lại thêm một ván nữa?"

Trình lễ đường vuốt bàn cờ nói.

"Tạ lễ đường chỉ giáo!"

Vì cái gọi là kỳ phùng địch thủ chính là chuyện vui lớn trong nhân sinh, Giang Bắc Nhiên cùng Trình lễ đường cứ vậy mà "ác chiến" suốt đêm, dù đến sáng vẫn như cũ không chút bối rối.

"Cộc cộc cộc….."

"Lương Ký, Bắc Nhiên có ở đây không?"

Trong lúc Trình lễ đường và Giang Bắc Nhiên đang nhíu mày nghiên cứu bàn cờ, cửa ra vào đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, sau đó là thanh âm vô cùng quen thuộc với cả hai.

Không thể nào. . . là đường chủ đích thân đến?

Tuy nói Giang Bắc Nhiên đã sớm nghĩ đến hôm nay sẽ có người tìm mình nhưng không ngờ lại là đường chủ đại giá lâm quang lâm.

Trình Lương Ký tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Giang Bắc Nhiên, trực tiếp đáp:

"Đang đánh cờ cùng ta."

"Vậy ta vào đây."

Trương Hạc Khanh nói xong thì đẩy cửa tiến vào.

"Bái kiến đường chủ."

Thấy Trương Hạc Khanh vào phòng, Giang Bắc Nhiên lập tức đứng dậy hành lễ.

"Ừm."

Trương Hạc Khanh mỉm cười gật đầu, nói tiếp:

"Bắc Nhiên này, trước ngươi nghỉ ngơi một lát, đi theo ta một chuyến."

Giang Bắc Nhiên và Trình Lương Ký nghe xong thì không khỏi sững sờ, vô cùng kinh ngạc, vì trong Lam Tâm đường có một quy củ bất thành văn, chỉ cần không phải chuyện quan trọng liên quan đến mạng người thì phải chờ đối phương đánh cờ xong mới tính tiếp. Vậy mà lần này đích thân đường chủ lại tới cắt ngang trận cờ của họ.

"Bắc Nhiên, ngươi phạm tội?"

Sau khi kinh ngạc xong, Trình Lương Ký nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi. Nếu không hắn thật sự không nghĩ ra vì sao đường chủ lại không cho hắn mặt mũi gì thế này.

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì vội lắc đầu:

"Tuyệt đối không có, ta luôn trung thực, làm tròn bổn phận, sao có thể phạm tội được?"

Trương Hạc Khanh nghe xong thì cười ha ha một tiếng, vỗ vai Giang Bắc Nhiên:

"Không cần khẩn trương, ngươi đi theo ta là được."

Thấy Trương Hạc Khanh cười, Giang Bắc Nhiên đã đoán được hắn cần làm gì rồi:

"Đường chủ, hôm qua ta và Trình lễ đường đánh cờ đến chỗ tinh diệu, Trình lễ đường đã cho phép ta bế quan một tháng. . ."

Giang Bắc Nhiên mới nói được phân nửa thì tiếng của Trương Hạc Khanh vang lên trong tai hắn.

"Bớt dùng mấy lý do này thoái thác qua loa với ta, mau đi theo ta, nếu không sau này ngươi đừng mong chiếm được chỗ tốt nào từ ta.”

Giang Bắc Nhiên sững sờ, nhìn Trương Hạc Khanh vẫn cười tươi như cũ, môi không chút động đậy trong suốt quá trình âm thanh vang lên.

Truyền âm nhập mật!?

Đồng thời, ba lựa chọn xuất hiện trước mắt hắn.

[Một: Vẫn từ chối không đi. Thưởng: Thương Hải Chú (Huyền cấp thượng phẩm)]

[Hai: Mời Trình Lương Ký nói hộ cho mình. Thưởng: Thất Bộ Công (Huyền cấp hạ phẩm)]

[Ba: Đồng ý với đường chủ. Thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên]

Toang CMN rồi. . . Xem ra lần này đường chủ phải nhất quyết bắt ta đi cho bằng được.

Ý thức được lần này thái độ của đường chủ vô cùng cường ngạnh, Giang Bắc Nhiên lập tức chọn số ba, quay người nói với Trình Lương Ký:

"Trình lễ đường, ta theo đường chủ đi trước."

"Ừm, đi thôi, mau mau trở về."

Thấy Giang Bắc Nhiên đồng ý, Trương Hạc Khanh lập tức cười nói:

"Chúng ta đi một lát sẽ trở lại, rất nhanh."

Giang Bắc Nhiên thầm thở dài trong lòng, đuổi theo Trương Hạc Khanh tới ngoài phòng. Cả hai một đường đi tới Phù Mai hiên chuyên dùng để đãi khách. Tới nơi, Trương Hạc Khanh lập tức bái tay đi vào, cười nói:

"Vu hộ pháp, người ngươi muốn ta đã mang tới cho ngươi."

Vu Mạn Văn đứng trong sảnh đường nghe vậy thì mỉm cười, đáp lễ với Trương Hạc Khanh:

"Phiền Trương đường chủ rồi."

"Ấy ấy! Có gì phiền đâu, Vu hộ pháp nói quá lời."

Nói xong, hắn lại ân cần chuyển ghế tới cho Vu Mạn Văn ngồi:

"Sao Vu hộ pháp cứ đứng thế, truyền ra ngoài chẳng phải để người ta chê cười Trương Hạc Khanh ta không hiểu đạo đãi khách ư. Nhanh ngồi, nhanh ngồi."

Giang Bắc Nhiên nhìn bộ mặt tươi cười nịnh nọt của Trương Hạc Khanh thì tâm tình nháy mắt sụp đổ.

Bà cố nội ông cố ngoại ơi! Tinh La Kiếm Trương Hạc Khanh, Trương đường chủ phong độ nhẹ nhàng, tư thế hiên ngang đâu rồi?!

Chờ Vu Mạn Văn ngồi xuống, Trương Hạc Khanh nhìn tiểu tử đang đứng ngoài cửa hô to:

"Quý khách lâm môn, ngay cả chén trà cũng không pha?"

Vu Mạn Văn thấy thế thì nói:

"Trương đường chủ không cần trách người dưới, là ta không cho hắn đi."

"Như vậy sao được, trà vẫn phải uống. Trước đó vài ngày ta vừa mua được chút trà Thúy xoắn ốc, thanh hương bay bốn phía, nhất phẩm này ngươi phải thử a."

Nói xong, hắn nhìn người hầu đứng cách đó không xa, hô to:

"Còn đứng phát ngốc ở đó làm gì? Mau đi làm trà đi."

"A a, vâng!"

A Đầy nói xong thì vội chạy ra ngoài.

"Cực cho Trương đường chủ phí tâm."

Vu Mạn Văn nhẹ gật đầu với Trương Hạc Khanh.

"Khó có dịp Vu hộ pháp tới Lam Tâm đường của ta một lần, tự nhiên phải chiêu đãi cho tốt rồi."

Nói xong, Trương Hạc Khanh nhìn Giang Bắc Nhiên vẫy tay, hô:

"Còn không mau tới hành lễ? Đứng đừ ra ở đó làm gì?"

Giang Bắc Nhiên nhìn Trương Hạc Khanh vừa nói vừa ngồi vào cái ghế bên cạnh Vu Mạn Văn, thầm thở dài trong lòng.

Đường chủ, ngươi như vậy không cua được cô nàng này đâu! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK