Là đại sư toàn năng, ban ngày Giang Bắc Nhiên phải ra ngoài phát động nhiệm vụ, ban đêm phải nghiên cứu đan dược, trận pháp, rèn đúc các loại. Nhiều khi hắn bận tới mức không có thời gian rời tông phái kiếm thêm nguyên liệu.
Rơi vào đường cùng, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể tỉ mỉ tuyển chọn vài tiểu đệ chạy vặt ưu tú. Ngô Thanh Sách chính là nhân tuyển đầu tiên Giang Bắc Nhiên chọn trúng. Đầu tiên, tên hiệp nhị đại này từng đấu với hắn, cũng biết được một phần thực lực chân thực của vị sư huynh này.
Thứ hai là sự kiện phát trong một năm sau đó, Ngô Thanh Sách thật sự rất biết cách giữ bí mật, chưa bao giờ nói với ai về bí mật của hắn cả.
Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị “thu phục" con hàng này, hệ thống không đưa ra “cảnh báo”. Điều này chứng tỏ để Ngô Thanh Sách biết thực lực của hắn cũng chẳng sao cả.
Kết quả vào lúc bản thân không biết gì, Ngô Thanh Sách đã thông qua tầng tầng thảo nghiệm của Giang Bắc Nhiên và được hẹn tới sau núi để nói chuyện một phen. Ngô Thanh Sách vốn đã có sự sùng bái khó hiểu với vị sư huynh Giang Bắc Nhiên này, vì thế chỉ cần ha ba câu hắn đã đồng ý ngay.
Rất đơn giản, Giang Bắc Nhiên sẽ cung cấp các loại vũ khí cho Ngô Thanh Sách. Ngược lại Ngô Thanh Sách phải giúp Giang Bắc Nhiên, làm chân chạy vặt tìm kiếm các loại nguyên liệu để luyện chế đan dược, trận pháp, cổ độc các kiểu..
. . .
"Sư huynh. . . Vừa rồi ngươi thiếu chút đã đánh ta ngất xỉu đó.”
Ngô Thanh Sách bôi rượu thuốc lên đầu. Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn sang:
"Không đánh cho đau vào thì sao ngươi nhớ được?”
"Ta sai rồi, lần sau ta không xông loạn vào đại trận sư huynh bày ra nữa."
"Ngươi!"
Giang Bắc Nhiên nói xong tính đưa tay lên đánh thì thấy hai cái bao đỏ rực nên thu tay lại:
"Ta tức giận vì ngươi xông vào pháp trận của ta? Ta tức vì rõ ràng đã dạy ngươi nhiều lần, nhưng ngươi vẫn tiếp tục phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác. Đầu tiên khi ngửi thấy mùi hương kỳ quái thì ngươi làm gì?”
"Nín thở ạ."
Ngô Thanh Sách đáp.
"Ai, ngươi cảm thấy nếu ta thật muốn dùng mê hương đánh ngã người đến, sẽ để nó có mùi?"
"Ơ. . ."
Ngô Thanh Sách sửng sốt, hắn hỏi:
"Cho nên sư huynh cho ta ngửi thuốc vì muốn ta nín thở?”
"Nếu không thì sao? Mấy thủ đoạn nhỏ như mê hương này chẳng là gì trong mắt rất nhiều cao thủ. Một khi họ thấy khó chịu sẽ có đủ cách bài tiết nó ra ngoài. Nhưng để họ cố ý ngửi được, họ sẽ nín thở, dù là Huyền Giả cũng không thể nín thở một canh giờ mà không có trở ngại gì…. trong quá trình đó, đầu óc họ sẽ dần trì độn, khó lòng phán đoán theo lẽ thường.
"Cuối cùng sẽ trở nên như ngươi vừa nãy. Biết rõ không cách nào giải được trận pháp vẫn xông vào.”
"Thì ra là thế. . ."
Ngô Thanh Sách như bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi hắn không rời khỏi trận đúng là một phần cũng do đầu óc mụ mị. Bây giờ nhớ lại, chẳng khác nào bị ma che mắt hết.
"Ta CMN. . . !"
Giang Bắc Nhiên thật sự không nhịn được muốn ra tay làm gỏi con hàng này, nhưng cuối cùng vẫn trấn tĩnh lại.
Không tức giận, không tức giận, ta nhịn, ta nhịn.
Cũng không trách Giang Bắc Nhiên tức giận như vậy. Lúc trước hắn đã dặn đi dặn lại nhiều lần, đã nói Ngô Thanh Sách tới thì thổi sáo, đừng tự xông vào vì bên trong rất nguy hiểm. Phải biết Bát Phương Tu La Trận vừa rồi chính là sát trận, chuyên đối phó với khách không mời tự ý xông vào. Nếu không phải hắn chạy tới kịp, chắc con hàng này sẽ biến thành oan hồn đầu tiên ở đây. Lúc đó hắn biết tìm ai nói lý?
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi rồi đổi đề tài:
"Lần này ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Thấy rốt cục sư huynh cũng bỏ qua cho mình lần này, Ngô Thanh Sách vội đáp:
"Lần này ta đã giành được vòng nguyệt quế trong giải đấu luận võ của các đệ tử khu Giang Bắc, đặc biệt tới báo tin vui cho sư huynh.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong đã hiểu, khó trách tiểu tử này đột nhiên tới đây. Tên như ý nghĩa, tham gia trận luận võ này đều là các đệ tử chưa tới 20 của các tông môn. Nếu đạt được giải nhất, uy danh nhất định vang xa.
"Cho nên, đây là lý do ngươi dám xông vào trận?"
Ngô Thanh Sách nghe xong vội thu lại kiêu ngạo:
"Chủ yếu là ta muốn để sư huynh thấy ta tiến bộ thế nào. Dọc đường ta đã đọc lại Chính Phản Tứ Tượng Trận nhiều lần, cũng coi như có tâm đắc, cho nên. . ."
"Thôi, đoạt giải quán quân cũng là việc vui, ta không trách ngươi nữa. Nhưng lần sau nhớ kỹ, lúc đắc ý nhất cũng là lúc té đau nhất, nhớ kỹ chưa?”
"Vâng, Thanh Sách ghi nhớ trong lòng."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, nhìn vị đệ tử trẻ tuổi tài giỏi nhất khu Giang Bắc này, không khỏi thầm cảm khái một câu. Quy Tâm tông quả nhiên không ít nhân tài.
Đối với thực lực của Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên đương nhiên hiểu rõ. Trong quá trình hợp tác, Giang Bắc Nhiên dần xem con hàng này như sư đệ chân chính, thường xuyên tặng hắn một chút đan dược đề cao đề cao thân thể hoặc công lực. Ngẫu nhiên còn bồi đối phương tu luyện, nói cho đối phương biết khuyết điểm ở đâu.
Không ngờ cứ thế một Giang Bắc đệ nhất nhân ra đời.
" À phải rồi, còn một chuyện nữa. Sư huynh ngươi kêu ta phải để ý biến hóa của Hoa Diệp Lâm, gần nhất phát hiện có một Lôi Văn Tranh nhị giai tiến vào.”
Giang Bắc Nhiên nghe vậy thì có chút cứng người, sau đó nhanh chóng gật đầu nói:
"Rất tốt, tiếp tục quan sát, nhìn xem còn dị thú nào tiến vào không thì lập tức nói cho ta biết."
"Vâng."
Đáp lời xong, Ngô Thanh Sách có chút do dự hỏi:
"Sư huynh, ta có thể hỏi ngươi một chút không?”
"Thế nào, có việc gì sao?"
Lấy sự ăn ý lâu dài giữa hai người mà nói, Ngô Thanh Sách tuyệt đối sẽ không hỏi Giang Bắc Nhiên linh tinh, chỉ nghe việc liền làm theo thôi.
"Đúng vậy." Ngô Thanh Sách chắp tay về phía Giang Bắc Nhiên:
"Trong khoảng thời gian này, tu vi của ta tăng lên rất nhiều, cho nên muốn muốn khiêu chiến một dị thú nhị giai, đột phá Huyền Sư."
“Ồ? Rốt cục cũng đột phá rồi? Được thôi, đến lúc đó ta dẫn ngươi tới Hoa Diệp Lâm, ta giúp ngươi bày trận.”
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách cao hứng chắp tay.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trụ sở bí mật sau núi của Giang Bắc Nhiên.
Bình thường mà nói, đệ tử ký danh như Giang Bắc Nhiên không thể có nơi tu luyện sau núi như này được. Có mà Giang Bắc Nhiên dựa vào kỳ nghệ cao siêu, thường xuyên giúp đỡ đường chủ giải quyết một chút "phiền toái nhỏ" nên được đặc cách.
"Mỗi lần tới Tử Trúc Lâm đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sư huynh làm sao trồng được rừng trúc này vậy?”
Ngô Thanh Sách nhớ kỹ khi hắn vừa đem tử trúc đến, chúng cao còn chưa tới hai mét, mà bây giờ đã cao lên rất nhiều, che khuất một vùng trời.
"Không nên hỏi đừng hỏi, tới uống trà đi."