Chọn số ba, Giang Bắc Nhiên cười lớn:
"Phương sư muội, lá gan dùng để hiệp trượng nghĩa của ngươi sao mà nhỏ thế, ha ha ha."
Phương Thu Dao nghe xong thì tức nổ phổi, nàng dùng sức lau nước mắt, không nói chuyện gì nữa, tiếp tục tìm đường đi.
Nhưng trong mỗi lần nàng nhổ cỏ đều nghĩ đang nhổ tóc Giang Bắc Nhiên.
Cho ngươi cười ta! Cho ngươi cười ta!
Chờ Phương Thu Dao rời đi, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống tiếp tục lắc con cóc thanh đồng.
"Leng keng."
"Leng keng."
Năm tiền đồng theo thứ tự từ bụng cóc bị đổ ra ngoài.
Phương Thu Dao cách đó không xa nghe được thanh âm này thì thân thể lại run lên, nhưng nàng cố nén không la, chỉ không ngừng niệm vài chú ngữ mình biết trong lòng.
Bên này, Giang Bắc Nhiên nhìn năm đồng tiền được trút ra:
"Tuất, Canh, Quý, Đỗ, Tử. . . Ồ, bản sự không lớn, nhưng tâm ngược lại rất tham."
Giang Bắc Nhiên cười thầm một tiếng, lấy một cái la bàn từ trong Càn Khôn giới ra bắt đầu thôi diễn.
Bên cạnh đó, Ngu Quy Thủy đang cố tìm đường ra đang không ngừng đi về phía trước, nhưng đi tới nữa lại thấy được Tam muội của nàng.
"Hả? Miểu Miểu? Sao ngươi lại ở đây?"
Ngu Quy Thủy kỳ quái hỏi.
Ngu Quy Miểu cũng giật nảy mình, nói:
"Ta đi về phía trước, sau đó. . ."
"Tỷ tỷ? Miểu Miểu!?"
Vào lúc Ngu Quy Miểu đang nói chuyện, Ngu Quy Chủy cũng tới bên cạnh các nàng, khuôn mặt là vẻ ngạc nhiên:
"Rõ ràng ta đang cùng tìm đường với các ngươi mà, sao tự nhiên lại thế này…”
Ngu Quy Thủy nghe xong thì khẩn trương hơn:
"Đây rốt cuộc là trận pháp gì, ta. . ."
Ngu Quy Thủy đang nói chuyện thì bỗng cảm thấy choáng đầu, bèn đưa tay lên nhay nhay huyệt thái dương:
"Ta. . . Ta đột nhiên cảm thấy đau đầu quá."
Ngu Quy Chủy nghe xong cũng thấy hoảng thần, tỷ tỷ trước mắt bỗng hóa thành hai.
"Tỷ. . . Tỷ tỷ, ta hình như cũng có chút choáng, cứu. . . Cứu ta. . ."
Ngu Quy Chủy cảm thụ được mí mắt ngày càng nặng thì sợ tới muốn lớn tiếng hô lên, lại phát hiện mình không lên tiếng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc ám vô biên vô tận đang cắn nuốt nàng…
"Phù phù. . ."
Nghe thấy âm thanh có người ngã xuống đất, Giang Bắc Nhiên đang xem la bàn bèn liếc mắt nhìn qua.
Tuy nói trận này bày loạn thất bát tao nhưng xem ra vẫn có uy lực với các vị sư muội tu vi còn chưa đủ cao này.
"Công đức hoàng kim hé mở, u ám hoa ao thế lưu hương, ánh sáng Linh Bảo vô lượng chiếu động!"
Theo tiếng tụng niệm của Giang Bắc Nhiên, la bàn trong tay hắn khẽ run, ba ký hiệu độn pháp đồng loạt sáng lên.
Bát Cung Thiên Xung Tinh. . .
Giờ phút này, trong mắt Giang Bắc Nhiên, rừng cây chung quanh đã biến mất, thay vào đó là Nhiếp Tâm Trận Tiểu Lục Thừa đang tỏa ra ánh sáng màu tím.
Giang Bắc Nhiên cẩn thận quan sát nửa khắc, đầu tiên bước ba bước về hướng Kinh vị, dùng lực giẫm mạnh, tiếp đó lại bước một bước về phía cảnh vị, đánh một chưởng về phía trước…
Theo từng động tác của Giang Bắc Nhiên, ánh sáng màu tím của Nhiếp Tâm Trận Tiểu Lục ngày càng nhạt, cuối cùng triệt để tán đi.
Phá trận xong, Giang Bắc Nhiên lùi về sau sáu bước, ngồi xổm người, cắm tay xuống đất.
Ồ? Kẻ trộm này đủ giàu nha.
Giang Bắc Nhiên vừa cảm khái vừa móc một viên linh thạch màu vàng từ trong đất ra.
Ặc, dù chỉ là linh thạch hạ phẩm nhưng tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể mua được, coi như bán hài tử cũng không thể có nhiều tiền như vậy a. . . Người bày trận này thật sự thú vị.
Nếu nói hiện kim đối với người bình thường chủ yếu là tiền tệ thì với người tu luyện mà nói, tiền tệ chủ yếu của họ là linh thạch.
Linh thạch cũng có đơn vị như tiền, giá trị tương đương.
Linh thạch được kết tinh từ linh khí của thiên địa.
Tu sĩ tu luyện cần nó, vận hành trận pháp cần nó, thậm chí lúc điều khiển một ít pháp bảo cao cấp cũng cần linh thạch, không thể thiếu.
Có thể nói, linh thạch đối với giới tu hành mà nói, cả hai cùng chung nhịp thở, linh thạch có khi còn quý hơn cả tiền tệ nữa.
Giang Bắc Nhiên ném Kim linh thạch hạ phẩm vào trong Càn Khôn giới chỉ, chậm rãi khuếch tán tinh thần lực ra ngoài. Khi hắn phát hiện không có bất kỳ người đi về phía này thì cũng phát hiện bốn sư muội đã ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn mỗi Liễu Tử Câm đau khổ chèo chống.
Hửm? Liễu Tử Câm này rõ ràng chưa từng học qua bất kỳ thủ đoạn đối kháng trận pháp nào, lại có thể dựa vào ý chí chống đỡ đến bây giờ, chẳng lẽ là Tam Dương Thể trời sinh? Lần này Quy Tâm tông nhặt được bảo vật rồi.
Giang Bắc Nhiên cất la bàn cùng con cóc thanh đồng vào Càn Khôn Giới, móc một viên Tô Hợp Hương Hoàn ra, đưa cho Liễu Tử Câm đang mồ hôi đầy đầu:
"Ăn đi."
Đối với Liễu Tử Câm lúc này mà nói, thanh âm của Giang Bắc Nhiên chẳng khác nào một sự chấn nhiếp, khiến tan hồn thất phách sắp nay đi của nàng ổn định lại.
"Sư huynh!?"
Liễu Tử Câm bỗng quay đầu lại, khắp mặt là khủng hoảng.
"Không sao, nhanh ăn đi."
Liễu Tử Câm không hỏi vì sao trận pháp đột nhiên biến mất, nàng nhận lấy Tô Hợp Hương Hoàn mà Giang Bắc Nhiên đưa tới, nuốt xuống.
Chỉ một thoáng, tinh thần lực sắp tán loạn đi hết của ngưng tụ lại, ánh mắt lần nữa trở nên thanh tỉnh hơn.
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi đánh thức các sư muội khác."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi về phía ba tỷ muội Ngu gia.
Nhìn bóng lưng Giang Bắc Nhiên, Liễu Tử Câm muốn nói gì đó lại thôi, nàng ngồi xếp bằng bắt đầu vận hành Quy Tâm Quyết.
Giang Bắc Nhiên đi tới chỗ ba tỷ muội Ngu gia ngã xuống, không khỏi sững sờ.
Không phải chứ. . . Tam bào thai này ngay cả tư thế té ngã cũng y chang nhau?
Nhìn xem tư thế giống y đúc của ba tỷ muội, Giang Bắc Nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lấy một bình ngọc để bên mũi Ngu sư muội nằm ngoài cùng bên trái.
"Ưm. . ."
Theo hương hoa bay vào mũi, Ngu Quy Thủy dần tỉnh lại, sau đó bỗng ngồi thẳng người nhìn chung quanh.
"Sư. . . Sư huynh?"
"Ừ, là ta, được rồi, uống thuốc đi."
Giang Bắc Nhiên đưa Tô Hợp Hương Hoàn cho Ngu Quy Thủy.
"Sư huynh. . . Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Một lát rồi nói, trước tiên cứ uống thuốc đi đã."
"Vâng. . ."
Ngu Quy Thủy gật gật đầu, nuốt Tô Hợp Hương Hoàn vào bụng.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên dùng cách y chang đánh thức các sư muội còn lại rồi gom các nàng lại một chỗ.
Hiệu quả của Tô Hợp Hương Hoàn là đề thần tỉnh não, không đến một chén trà, năm sư muội đã khôi phục tinh thần.
"Báo cáo."
Thấy một Ngu sư muội giơ tay lên, Giang Bắc Nhiên rất hài lòng, dù dưới loại tình huống này họ vẫn không quên hô báo cáo, xem ra hắn dạy dỗ cũng rất thành công nha.
"Nói."
"Là sư huynh phá trận sao?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong lại lắc đầu:
"Ta đã nói ta không biết trận pháp, ta chỉ đoán hẳn là trận pháp này không vây được nhiều người như chúng ta nên tự hóa giải thôi."
Năm sư muội nghe xong đồng loạt lộ ra biểu cảm, ngươi nghĩ chúng ta là trẻ con sao. Nhưng không ai hỏi ra miệng cả, vì các nàng biết như thế sẽ khiến sư huynh không vui.