Lão hổ xem như cũng là loài động vật thông minh nhất trong họ mèo. Cho nên khi Giang Bắc Nhiên giao lưu với nó chừng 10 phút, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ tuy vẫn còn dấu chấm hỏi đầy đầu dẫn Giang Bắc Nhiên tới dưới một gốc cây ô-liu.
"Meo."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ duỗi móng vuốt ra, chỉ chỉ vào một vị trí nhìn sơ là biết đất đai bị đào xới như vừa chôn thứ gì đó.
"Ừm, biểu hiện rất tốt."
Giang Bắc Nhiên vươn tay sờ lên cái đầu to của Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ.
"Khừ khừ. . ."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ gầm gừ hưởng thụ, nó cố cọ đầu lên tay Giang Bắc Nhiên.
"Ngoan, qua bên kia chơi đi."
Đẩy Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ ra, Giang Bắc Nhiên đi đến nơi có dấu vết chôn cái gì đó, vừa ngồi xuống thì trước mắt nhảy ra hai sự lựa chọn.
[Một: Trực tiếp đào. Thưởng: Thanh Long Xuất Thủy (Hoàng cấp thượng phẩm)]
[Hai: Chuẩn bị thật tốt rồi hãy đào. Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên]
"Á à!"
Giang Bắc Nhiên không ngờ trong hố vậy mà có bẫy rập phát động nhiệm vụ, mà đối phương mới chỉ là Luyện Khí tầng hai thôi.
Quả nhiên không thể coi thường bất kỳ một người tu luyện nào. Ai biết hắn có đột nhiên móc ra thứ bảo bối kỳ kỳ quái quái gì đó nện vào mặt ngươi không.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, lấy Ô Quyết Sa có chức năng phòng độc cực mạnh ra đeo lên mặt. Sau đó lấy một bình Lam Mãng Trấp đổ xuống đất.
Chờ đại khái năm phút, Giang Bắc Nhiên đeo găng tay Tơ tằm lên, vừa tính đào đất thì thấy một con rết to chừng đầu ngón tay, màu đen đang lóp ngóp chui ra.
Hắc Vẫn Ngô Công!?
Tuy nói Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không ngờ sẽ đụng phải thứ đồ chơi này, nhưng động tác vẫn chẳng chậm lại chút nào, bốc con rết kia bỏ vào trong hồ lô.
"Được nha, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn."
Giang Bắc Nhiên quơ quơ hồ lô, nở nụ cười.
Giang Bắc Nhiên biết, Hắc Vẫn Ngô Công là độc vật mang tính tiêu chí của Tu La trai, bình thường chỉ có cao tầng mới có được.
Độc tính của con rết này cực lớn, nếu không cẩn thận bị nó cắn một cái, người tu luyện từ cấp Huyền Linh trở xuống, nặng thì bỏ mình tại chỗ, nhẹ thì bỏ mình muộn chút, người tu luyện từ Huyền Linh trở lên bị cắn dù không chết nhưng tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Chỉ là một kẻ buôn người lại dùng được thứ này để trông coi bảo bối? Xem ra ngày đó hắn nói trộm mộ có được quả nhiên chỉ là gạt người, cũng xem như mưu mô đó chứ.
Giang Bắc Nhiên treo hồ lô lại bên hông, sau khi xác định chỉ có một đầu Hắc Vẫn Ngô Công này thì bắt đầu động thủ đào đất, rất nhanh đã mò được một vật thô ráp.
Tới rồi.
Khóe miệng Giang Bắc Nhiên hơi vểnh, gỡ bao trùm hộp, lấy một cái hộp màu bỏ quýt ra.
Ban thường hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm kỳ nghệ.
Nhận được thông báo của hệ thống, Giang Bắc Nhiên liền biết cảnh báo đã triệt để được giải trừ. Giang Bắc Nhiên vuốt ve cái hộp, nhìn ổ khóa bằng đồng thì có chút dở khóc dở cười.
Định mệnh. . . Ngay cả Hắc Vẫn Ngô Công ta còn không sợ thì nói gì cái khóa nhỏ xíu này?
Lắc đầu một cái, Giang Bắc Nhiên tiện tay lấy một cọng kẽm ra, mân mê cắm vào lỗ khóa, tiếng két vang lên, khóa mở ra.
Giang Bắc Nhiên khóa gỡ xuống, để qua một bên, chậm rãi mở hộp.
Cơm mẹ nấu. . . Hiện tại ma giáo kiếm được nhiều tiền vậy à?
Trong hộp là ba khối Kim linh thạch hạ phẩm cùng một cuốn sách trận pháp, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm mắng trong lòng.
Hắn vốn cho rằng, khối Kim linh thạch hạ phẩm lần trước hắn đoạt được đã là toàn bộ gia sản của tên đầu lĩnh rồi. Chẳng ngờ đó chỉ mới là một phần tư thôi.
Khó trách hiện tại ngày càng nhiều người trẻ tuổi muốn gia nhập vào ma giáo, quá lời rồi. Giang Bắc Nhiên vừa cảm khái vừa cất ba khối Kim linh thạch hạ phẩm vào trong nhẫn càn khôn, sau đó cầm quyển sách có tên Thủy Tâm Cơ Quan Đình lật thoáng qua, vừa nhìn một cái đã khơi dậy hứng thú của Giang Bắc Nhiên.
Ừm. . . Mười sáu Địa Chi, là 1080 cục trong trận pháp, viết rất hỗn loạn, trở về phải dùng Hoạt Bàn thôi diễn qua mới được.
Lúc lật sách đến trang giữa, Giang Bắc Nhiên đã biết chuyến đi này không uổng, vừa có thêm đồ chơi mới nữa.
Xem ra trận pháp và con Hắc Vẫn Ngô Công hẳn đều do Tu La trai cho hắn. Chỉ là một đệ tử ngoại môn đã có nhiều đồ tốt như vậy? Tu La trai giàu có lắm sao?
Trong lúc nhất thời, Giang Bắc Nhiên có nhiều luồng suy nghĩ. Tỷ như thanh niên đầu lĩnh kia là con riêng của vị cao tầng nào đó, hoặc có khả năng những thứ này do hắn trộm từ trong Tu La trai ra.
Chẳng qua không liên quan gì tới ta là được.
Sau khi nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên nhét Thủy Tâm Cơ Quan Đình vào trong Càn Khôn giới, sau đó đứng dậy nhìn Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ một mực ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cười nói:
"Ngươi cảm thấy ta có nên giết ngươi diệt khẩu không?"
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ nghe xong thì sợ tới nhảy dựng lên, vội nằm rạp xuống đất, run bần bật như cái sàng.
"Ngao ô. . . Meo meo.... Méo meo. . ."
Mặc kệ Giang Bắc Nhiên nghe có hiểu không, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ cũng hung hăng biểu đạt bản thân chỉ là một con hổ bình thường, tuyệt đối không có bất kỳ uy hiếp gì.
"Ngáo ngao. . ."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ đáng thương rống lên một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí giương mắt nhìn Giang Bắc Nhiên, đã chẳng thấy đâu nữa…
Sáng hôm sau, Giang Bắc Nhiên dậy thật sớm, hắn tự làm một bát canh hạt sen xem như điểm tâm, ăn xong rồi thần thanh khí sảng ra cửa.
Hôm qua hắn thôi diễn Thủy Tâm Cơ Quan Đình trong trận pháp một đêm, cũng ngộ được không ít độn giáp chi đạo, khả năng trận pháp của hắn cũng ngày càng tốt hơn.
Xe nhẹ đường quen vượt qua mấy con đường nhỏ, Giang Bắc Nhiên đi tới bên trong Lam Tâm hiên.
Vì thời gian còn sớm, giờ này không có nhiều đệ tử ở đây.
Một đường đi đến gian phòng cuối bên trong, Giang Bắc Nhiên chắp tay về phía cửa hô:
"Trình lễ đường, học sinh trở về rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, cánh cửa kia liền phanh một tiếng mở ra, một bàn tay từ trong vươn ra kéo Giang Bắc Nhiên vào.
"Tới tới tới, tranh thủ thời gian ngồi xuống, hai ngày không đánh cờ cùng ngươi nên ngứa tay vô cùng."
Một vị lão nhân tóc trắng râu dài kéo Giang Bắc Nhiên ngồi đối diện, ở giữa là bàn cờ. Giang Bắc Nhiên không muốn làm hỏng của hào hứng Trình lễ đường, gật đầu:
"Vậy ta lấy cờ trắng đi đầu, xin lễ đường hạ thủ lưu tình."
"Không được, không được, ván này ta cầm cờ trắng."
Trình lễ đường nói xong thì đánh một phát lên tay Giang Bắc Nhiên, giành cờ trắng cho mình. Giang Bắc Nhiên thấy mà sững sờ, cái gọi là cầm cờ trắng nghĩa là hắn bày tủ kính ý, muốn nói tài đánh cờ của hắn thấp hơn lão đầu.
Nhưng không ngờ hôm nay Trình lễ đường hoàn toàn không để ý những lễ nghi phàm tục này, thật sự đoạt cờ trắng.
"Xem ra lễ đường đã có lĩnh ngộ mới."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, cầm quân đen nghiêm túc nhìn bàn cờ, chờ Trình lễ đường hạ quân cờ đầu tiên xuống.