• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư huynh cũng không phải không biết, ta cũng không có chí hướng rộng lớn, chỉ muốn làm một đệ tử bình thường ở Quy Tâm tông, có điều ta cũng thành thật tu luyện Quy Tâm Quyết cùng Nhất Tự kiếm pháp, thỉnh thoảng dẫn mấy sư đệ sư muội xuống núi thi luyện cũng không có vấn đề.”

“Này… đệ đó.”

Lục Bạch Quy biết rõ tính tình sư đệ này của mình nên không tiếp tục tra hỏi, lấy một chiếc túi nhỏ trong ngực ra đưa đến trước mặt Giang Bắc Nhiên.

“Tặng cho đệ, là quà sinh thần.” Nói xong Lục Bạch Quy cười bổ sung một câu: “Mặc dù hơi trễ.”

Tay cầm đũa của Giang Bắc Nhiên dừng lại, vuốt vuốt cái mũi mỏi nhừ nói:

“Sư huynh, huynh xuống núi lịch lãm nhiều ngày như vậy còn không quên việc này, kỳ thật chính ta còn không nhớ.”

“Làm sao mà quên được, năm nay là sinh thần hai mươi tuổi của đệ, ta vốn muốn về chúc mừng đệ nhưng thật sự không thể thoát thân.”

“Sư huynh…”

Thấy hốc mắt Giang Bắc Nhiên dần đỏ lên, Lục Bạch Quy kẹp một miếng thịt trâu để vào bát hắn, nhẹ tiếng cảm khái:

“Thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt đệ đã lên núi năm năm, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đầu của đệ, ha ha.”

“Đúng vậy… đã năm năm rồi.”

Giang Bắc Nhiên cũng than nhẹ một tiếng.

Năm năm trước, hắn đột nhiên xuyên không đến thế giới huyễn huyễn hỗn loạn này, mà ông trời dường như không có ý định cho hắn thời gian để thích ứng, những kịch bản khác người liên tiếp ập lên trên người hắn.

Đầu tiên, hắn là cô nhi, hiện đang ăn nhờ ở đậu trong nhà thúc phụ, mỗi ngày đều phải nhẫn nhịn ánh mắt xem thường cùng lời nhục mạ của thẩm thẩm.

“Sao? Nói ngươi hai câu cũng không được? Tên ăn không ngồi rồi nhà ngươi!”

“Ta nuôi con chó còn có thể canh cổng, nuôi ngươi được cái tích sự gì?”

“Hứ, cái chuyện lau chùi cỏn con này mà cũng không làm được, lớn lên nhất định là tên phế vật, còn phải tiếp tục ăn chùa uống chùa ở nhà ta.”

Những thứ này sao Giang Bắc Nhiên có thể nhịn? Hắn khó khăn lắm mới xuyên không một lần, hắn muốn là nhân vật chính! Dựa vào cái gì phải chịu lấy cục tức này!?

Thế là buổi tối lúc ăn cơm hắn đột nhiên đập vỡ bát trong tay, giận đùng đùng chỉ vào thẩm thẩm vừa xấu vừa mập, mắng:

“Mẹ nó ông đây làm chuyện thất đức mười tám hai mươi đời mới gặp phải con mụ heo nái nhà ngươi, mọc chân như người mà làm chuyện như chó, từ hôm nay ông đây đách thèm ở cái chỗ này của ngươi nữa! Ngươi đi ăn cứt đi!”

Xả giận xong Giang Bắc Nhiên kiên quyết quay người chạy ra khỏi gian nhà lá nát bươm kia, tạm biệt cuộc sống ăn nhờ ở đậu từ đây.

Nhưng chỉ vẻn vẹn qua một đêm, Giang Bắc Nhiên liền hối hận, không phải là vì cái gì, chỉ vì đói mà thôi.

Lúc hắn hầm hầm chạy đi, ngay cả một miếng bánh cũng không mang theo chứ đừng nói đến tiền. Cho nên đêm đó hắn vừa chịu đói vừa chịu rét, sáng sớm đã đứng trước một cửa hàng bán bánh bao nhòm ngó gần hai mươi phút, cuối cùng bị ông chủ dùng ba chữ ‘cút’ trầm bổng du dương đuổi đi.

Nhưng mà vẫn còn may ông trời không tuyệt đường người xuyên không, lúc hoàng hôn Giang Bắc Nhiên vừa tìm được một góc tường có thể coi là ấm áp để đặt bàn tọa, thì bỗng nhiên có một vị đạo trưởng mặt mũi hiền lành đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc bánh vừng thơm ngào ngạt, hòa ái nói với hắn:

“Ăn đi, chàng trai trẻ.”

Giang Bắc Nhiên đã đói điên người, ngay cả một tiếng từ chối trong lòng cũng không dám, chỉ nói cảm ơn rồi vồ lấy bánh gặm lấy gặm để.

“Đừng vội, ăn từ từ, chỗ ta vẫn còn.”

Đạo trưởng vừa nói vừa lấy ra một hồ lô chứa nước đưa cho Giang Bắc Nhiên:

“Ầy, đửa trẻ đáng thương.”

“Cám… cám ơn đạo trưởng.” Nhận lấy hồ lô tu ừng ực mấy hơi liền, Giang Bắc Nhiên khóc ngay tại chỗ, cũng không biết là vì bánh quá thơm hay là nước quá mát.

Ăn một hơi hết hai tấm bánh, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại, Giang Bắc Nhiên luôn miệng nói cảm ơn với đạo trưởng.

“Không cần cảm ơn.” Đạo trưởng khoát khoát tay, sau đó mỉm cười hỏi:

“Ngươi biết vì sao trên đường có nhiều đứa trẻ ăn không đủ no như vậy nhưng ta lại chỉ cho mình ngươi bánh không?”

Giang Bắc Nhiên lắc đầu: “Không biết.”

“Bởi vì ta nhìn thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, là một kỳ tài luyện võ, không tới ba năm, ngươi nhất định sẽ là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Ly Hỏa tông ta!”

Trong nháy mắt lúc đạo trưởng nói ra câu này, trước mặt Giang Bắc Nhiên bỗng nhảy ra ba sự lựa chọn:

[Một: Lập tức nói ra: “Cầu đạo trưởng thu ta làm đồ đệ”. Thưởng: Huyền Hỏa Công Thể (Hoàng cấp thượng phẩm)]

[Hai: “Ta chưa bao giờ thấy qua cao nhận như đạo trưởng, ta có thể hỏi Ly Hỏa tông là nơi như nào không?”. Thưởng: Liệt Hỏa Đao (Hoàng cấp trung phẩm)]

[Ba: Uyển chuyển từ chối ý tốt. Thưởng: +1 điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên]

‘À ha! Hệ thống đến rồi!’

Trong lòng Giang Bắc Nhiên đắc ý, phúc lợi dành cho người xuyên không đương nhiên là tốt nhất! Trong nháy mắt có niềm vui nhân đôi! Lão gia gia cùng hệ thống.

‘Đây chính là đãi ngộ của nhân vật chính trong truyền thuyết sao? Sướng thật đấy!’

Sau đó Giang Bắc Nhiên bắt đầu xoắn xuýt việc nên chọn một hay là hai, tuyển một nhỉ? Tuy trông có vẻ như hắn rất gấp nhưng mà phần thưởng Huyền Hỏa Công Thể nghe có vẻ thích hợp với Ly Hỏa tông trong miệng đạo trưởng, rõ ràng chính là công pháp hệ thống dành riêng cho hắn.

Còn nếu chọn hai, giống như đang nịnh nọt đạo trưởng, cũng tỏ ra bản thân là người cẩn trọng, hơn nữa Liệt Hỏa đao nghe cũng phù hợp với Ly Hỏa tông, cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Về phần mục thứ ba? Ngu gì đi chọn! Từ chối lợi ích đưa đến cửa không nói, lại còn chỉ thưởng cho một điểm thuộc tính cơ sở, có cái tác dụng mọe gì? Ngay cả thưởng an ủi cũng không bằng.

Xoắn xuýt nửa ngày, Giang Bắc Nhiên lựa chọn mục một, dù sao công thể nghe có vẻ quan trọng hơn, có thể giúp hắn làm ít ăn nhiều trong tu luyện.

“Cầu đạo trưởng nhận ta làm đồ đệ!”

Lựa chọn xong, Giang Bắc Nhiên lập tức quỳ trên mặt đất dùng giọng nói thành khẩn nhất hô to.

Đạo trưởng mỉm cười, đưa một tay đỡ Giang Bắc Nhiên lên, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:

“Muốn làm đệ tử của ta cũng được, nhưng mà trước tiên ngươi cần phải thông qua thí luyện mới được."

"Thí luyện?" Đầu tiên Giang Bắc Nhiên hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó liền chân thành nói: "Ta nhất định sẽ cố gắng thông qua!"

"Tốt!" Đạo trưởng hài lòng gật đầu một cái, vung tay áo xoay người nói:

“Như vậy thì tùy duyên đi.”

“Vâng!”

[Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, nhiệm vụ bái sư mở ra, phần thưởng được gửi tới sau khi hoàn thành.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Trở thành đệ tử của đạo trưởng mặc hắc bào.]

‘Hả? Vậy mà không thưởng trực tiếp luôn sao?”

Giang Bắc Nhiên vốn cho là mình chỉ cần hô lên "Cầu đạo trưởng nhận ta làm đồ đệ!" là có thể đạt được phần thưởng Huyền Hỏa Công Thể, không ngờ cũng chỉ là phát động một cái nhiệm vụ mới.

'Được rồi, cũng không khác nhau là bao, có cái để hi vọng cũng tốt.'

Nghĩ như vậy, Giang Bắc Nhiên mở rộng bước chân đi theo đạo trưởng.

Trải qua hai ngày vất vả bôn ba, Giang Bắc Nhiên rốt cục cũng theo đạo trưởng đi đến một chân núi.

"Bắc Nhiên, nơi đây gọi là Lăng Mậu phong, địa điểm thí luyện của ngươi là ở đây."

Giang Bắc Nhiên đang ăn bánh phía sau nghe xong liên tục gật đầu:

“Xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”

Qua hai ngày ở chung, Giang Bắc Nhiên kể chuyện bản thân rời nhà trốn đi cùng những chuyện chướng tai gai mắt cho đạo trưởng, đạo trưởng nghe xong cũng rất là đồng tình, trên đường đi vô cùng chiếu cố hắn, đói bụng thì dùng Hỏa Diễm Chưởng hâm nóng bánh bột ngô cho hắn ăn, buồn ngủ thì dựng lều cho hắn nằm. Điều này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng cảm động.

Hắn thề sau này học hành thành tài nhất định phải hiếu kính sư phụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK