Lựa chọn một: Trợ giúp chủ quán tào phớ.
Ban thưởng: Ngũ Vận Thổ Nạp Công (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Hỏi thăm khác các chủ quán xung quanh ngọn nguồn mọi chuyện.
Ban thưởng: Đoạt Phách Chỉ (Hoàng cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Rời xa nơi đây.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ ngẫu nhiên.
Trải qua nhiều năm lịch luyện, Giang Bắc Nhiên biết rõ một đạo lý, đó là vĩnh viễn không nên coi thường bất cứ người nào, dù là một tiểu nhân vật có tu vi thua xa ngươi, một khi đối phương hận lên, chuyện gì cũng làm được, hạ độc, thuê sát thủ, gài bẫy, khó lòng phòng bị.
Uy hiếp từ một người đã lớn như vậy thì càng không cần nói tới bang phái. Bất kỳ khu vật nào đều có bang phái ít nhiều hoặc có bối cảnh hoặc có thủ đoạn khó nói, bằng không đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Dưới tình huống Giang Bắc Nhiên xác định, thế giới này tuyệt đối nhằm vào hắn, các loại xác xuất dù là nhỏ nhất đều xảy ra được. Tỷ như có ít người ngoài mặt bình thường với hắn nhưng phía sau lại có một ca ca cấp bậc Huyền Vương chẳng hạn, việc này không phải nói đạo lý là được.
Cho nên đối với Giang Bắc Nhiên mà nói, những lựa chọn như trước mắt hắn đã sớm tập thành quen. Cơ hồi trong mỗi thành trấn đều sẽ có một ít lão đại chỉ giàu có hoành hành hoặc một ít tranh đấu tàn nhẫn của du hiệp.
Du hiệp này dù có chữ hiệp nhưng kỳ thật đều là một đám vô lại. Đa phần đều lấy mạnh hiếp yếu, hiếp đáp đồng hương, bất quá có khi sẽ trọng tình trọng nghĩa.
Lần đầu gặp những du hiệp này, Giang Bắc Nhiên cảm thấy họ như những Lương Sơn hảo hán, giúp đỡ dân chúng đánh cẩu quan, uống rượu không trả tiền, thậm chí ác liệt hơn còn có vài tiệm bánh bao thịt người hoặc làm những chuyện như trộm gà bắt chó các kiểu.
Nhưng những việc này cũng không ảnh hưởng đến việc hành hiệp của họ.
Hắn vẫn chọn lựa chọn số 3 như cũ, vì thế kéo Phương Thu Dao chuẩn bị lao ra lại:
"Ta đã nói rất nhiều lần, không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Phương Thu Dao bị níu lại không cam lòng, quay đầu hung hăng trừng Giang Bắc Nhiên một cái:
"Uổng công ngươi là đệ tử Quy Tâm tông, chẳng lẽ hành hiệp trượng nghĩa không phải bản phận của chúng ta sao!?"
Giang Bắc Nhiên biết Phương Thu Dao sẽ phản ứng như vậy liền đáp:
“Sở dĩ sư phó các ngươi giao các ngươi cho ta là muốn ta dạy các ngươi, hành hiệp trượng nghĩa trên Huyền Long đại lục này đến cùng là thế nào."
"Hừ! Ta thấy ngươi căn bản là nhát gan sợ phiền phức!"
Lúc này Liễu Tử Câm mới tiến lên một bước, giữ chặt Phương Thu Dao và nói:
"Thu Dao, chúng ta mới đến, chưa quen với cuộc sống nơi đây, không có kinh nghiệm giang hồ gì, trước hết cứ nghe Giang sư huynh nói xong đã."
"Ta. . ."
Phương Thu Dao nghe xong thì hít sâu một hơi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xụ mặt lần nữa đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Ai, đúng là tuổi trẻ xốc nổi.
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên cũng không chán ghét người nhiệt thành thật lòng như Phương Thu Dao. Dù sao bản tính nàng cũng rất hiền lành, nhưng đáng tiếc chỉ vậy thì rất khó sống trong loạn thế này.
"Đi thôi, không nên ở lâu tại chỗ thị phi này."
Theo sự hiểu biết của Giang Bắc Nhiên với hệ thống, nếu lựa chọn ba đã kêu hắn phải rời đi, chứng tỏ nếu ở lại sẽ gặp chuyện còn phiền toái hơn.
Phương Thu Dao nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn bị Liễu Tử Câm cứng rắn kéo đi theo Giang Bắc Nhiên.
Tâm thái của Phương Thu Dao và Liễu Tử Câm khác nhau. Mà giờ phút này, thái độ của ba tỷ muội Ngu gia đối với Giang Bắc Nhiên lại càng thêm hiếu kỳ.
Phải biết khi gặp những chuyện này, đám thanh niên tài tuấn đi theo sau lưng các nàng trước kia chỉ hận không thể làm thêm nhiều chuyện tốt hơn. Thậm chí có còn tự biên tự diễn ra mấy trò như bênh vực kẻ yếu, xem các nàng như cành hoa run rẩy cần bảo vệ, mà các nàng thì nhìn họ như khỉ diễn xiếc.
Nhưng vị Giang sư huynh trước mắt này hoàn toàn chẳng thèm, cũng chẳng biết hắn là sợ thật hay là ẩn giấu quá kỹ.
Thật tò mò nha!
Ánh mắt ba tỷ muội Ngu gia đồng thời khóa chặt tại bóng lưng Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên liên tiếp vượt qua mấy giao lộ, rốt cuộc cũng tìm được một khách sạn trông tương đối sạch sẽ, đồng thời cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Hoàn thành nhiệm vụ: thưởng một điểm rèn đúc.
"Tiểu nhị, còn phòng trống không?"
Vào đại sảnh, Giang Bắc Nhiên ngăn một tiểu nhị lại và hỏi.
Tiểu nhị đang bận đưa rượu bỗng sững sờ, rõ ràng hắn luôn chú ý cửa ra vào, vậy mà hoàn toàn không nhận ra có khách tiến đến.
Bị chưởng quỹ biết lại mắng ta.
Tiểu nhị vụng trộm nhìn quầy hàng, hắn phát hiện dường như chưởng quỹ không nhìn về phía bên mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng nói với Giang Bắc Nhiên:
"Mắt tiểu nhân mắt vụng về, không tiếp đãi các vị kịp thời. Xin thứ lỗi, phòng trống còn rất nhiều, không biết khách quan muốn ở gian nào, bản điếm có Thiên hào phòng, Địa hào phòng, Nhân hào phòng, Sảo phòng, phòng ốc sơ sài, giường chung. Nếu khách quan cần, ta có thể dẫn ngài lần lượt đi xem."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng trả lời liền thấy ba lựa chọn hiện ra trước mắt.
Lựa chọn một: Thiên hào phòng.
Ban thưởng: Thành Tự Thập Bát Phá (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Địa hào phòng.
Ban thưởng: Thanh Minh Bảo Kiếm (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Nhân hào phòng.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Quả nhiên dưới núi nhiều lông dê, vừa vào thôn trấn không lâu đã xuất hiện liên tiếp hai lần lựa chọn.
Loại lựa chọn này Giang Bắc Nhiên từng gặp khá nhiều số lần, chọn gian phòng cũng có thể phát động nhiệm vụ Huyền cấp thượng phẩm cũng thường xảy ra, vì vào đó khả năng cao sẽ gặp được đám người vương tôn quý tộc ra ngoài du ngoạn rồi muốn ngươi nhường gian phòng nào đó.
Giang Bắc Nhiên từng gặp loại chuyện này nhiều lần, đám cẩu tử kia buồn nôn vô cùng, dù ngươi sảng khoái nhường phòng nhường cho họ, họ cũng sẽ ngăn ngươi lại, châm chọc:
"Loại cẩu vật như ngươi cũng xứng ở Thiên hào phòng? Thật sự ô uế tâm tình du lịch của bản thiếu gia. Như vậy đi, sủa tiếng chó ba lần, bản thiếu gia sẽ khai ân tha cho ngươi một mạng."
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, dù ngươi cắn răng nuốt phần khuất nhục này vào. Đám người này vẫn kiếm cách chơi ngươi, dù sao cũng tìm cách xả giận lên ngươi, sau đó nhìn ngươi cười ha ha, đạt được cảm giác cao cao tại thượng một cách thỏa mãn.
Bất quá đây cũng là nguyên nhân Giang Bắc Nhiên chọn rời xa giường chung hoặc các loại phòng thấp hơn, dù sao nơi đó cũng là nói ngư long hỗn tạp. Với lại điểm thuộc tính quá thơm, những lựa chọn này dù sao hắn cũng lựa chọn mỗi ngày kia mà, tập riết đã quen rồi.
Chọn xong số ba, Giang Bắc Nhiên lại hỏi thăm các sư muội muốn ở phòng thế nào Cuối cùng định ra ba gian phòng, Giang Bắc Nhiên một mình một gian, Liễu Tử Câm và Phương Thu Dao một gian, ba tỷ muội Ngu gia một gian.
Dù Giang Bắc Nhiên đã nhắc Ba tỷ muội Ngu gia giường ở phòng chữ Nhân không ngủ đủ 3 người. Nhưng ba tỷ muội đều biểu thị các nàng tự có biện pháp, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể đồng ý trước, dù sao lát nữa không đủ lại đặt thêm phòng là được.
Tiểu nhị dẫn đầu dẫn sáu người Giang Bắc Nhiên tới phòng chữ Nhân bên phải .
Tiếng kẹt kẹt vang lên, tiểu nhị đẩy cửa ra, trong phòng là một cái giường được trải chiếu đơn sơ cùng chiếc bàn vuông. Thấy thế, năm nữ hài lập tức nhíu mày nhìn nhau.
Không đợi mấy nữ hài phàn nàn, Giang Bắc Nhiên đã nhìn tiểu nhị, vừa tính kêu hắn lui ra thì lựa chọn của hệ thống nhảy lên.
Lựa chọn một: Kêu tiểu nhị rời đi.
Ban thưởng: Hoành Tảo Thiên Quân (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Khen thưởng bằng tiểu nhị năm đồng.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Dễ thôi.
Sau khi lựa chọn xong, Giang Bắc Nhiên hài lòng vô cùng, khác hẳn với cảm giác nơi nơi đều là hố khi nữa.
Lựa chọn khen thưởng cho tiểu nhị này Giang Bắc Nhiên không gặp nhiều. Nhưng dùng kinh nghiệm của hắn để phán đoán, tiểu nhị trước mắt cũng không phải nguyên nhân chủ yếu phát động ban thưởng thượng phẩm, hành vi khen thưởng này của hắn sẽ không đưa ra một loạt phản ứng dây chuyền, cuối cùng đưa phiền phức tới cửa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Giang Bắc Nhiên não bổ mà thôi, dù sao hắn cũng chẳng muốn vì tò mò mà tìm đường chết.
Chọn số hai, Giang Bắc Nhiên móc năm đồng ra đưa cho tiểu nhị:
"Ngươi đi xuống trước đi, có việc gì ta lại gọi ngươi."
Tiểu nhị mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhận tiền đồng, liên tục gật đầu:
"Ai, tạ ơn đại gia, có việc ngài cứ lắc chuông, ta lập tức đến."
"Được."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Ngài nghỉ ngơi trước, ta xin phép cáo lui."